Chương 13

226 12 1
                                    

( Hic 😢🤧 dịch COVID đốt đến mông rồi mọi người ơi, sợ quá đi......nghe nói công ty sắp cho nghỉ dịch COVID....sắp đói đến nơi rồi 😷😷😷🤧🤧🤧)

Sáng hôm sau, Tư Mã Vân tỉnh dậy, y thấy mình đang nằm trong phòng, nghĩ đến chuyện cuối cùng y cũng sắp trở thành chính quân của nàng rồi, Tư Mã Vân ôm chăn lộn qua lăn lại cười khúc khích, sờ miếng vải quấn trên trán, không biết có để lại sẹo hay không.

- Công tử.......

Tiếng gõ cửa làm Tư Mã Vân giật mình thu tay lại, sửa sang lại chăn gối giả vờ vừa mới thức dậy y nói.

- Vào đi.

Tiểu Trúc đem thau nước vào cho Tư Mã Vân súc miệng lau mặt.

- Vương gia đâu.

- Thưa công tử, vương gia đang luyện kiếm.

- Ta biết rồi.

Tư Mã Vân rửa mặt xong ngồi vào bàn trang điểm, hôm nay y nên búi kiểu tóc gì đây.

- Tiểu Đình, đệ nói xem ta nên làm kiểu tóc gì.

- Để ta búi cho chàng.

- A....

Lãnh Thiên Thanh đã đứng sau lưng Tư Mã Vân từ lúc nào không hay, tiểu Đình thì đã đi đâu mất rồi,y giật mình làm rơi chiếc lượt gỗ xuống đất, nàng cúi người xuống nhặt lên.

- Sao vậy, không muốn nhìn thấy ta.

- Không phải, chỉ là........

Cưng chiều ngắt mũi Tư Mã Vân, Lãnh Thiên Thanh mỉm cười ôm y vào lòng, ngồi xuống để y ngồi lên đùi mình nàng nói.

- Chọc chàng thôi, hôm nay đi đâu không, ta đưa chàng đi.

- Thật sao.

- Thật.

- Vậy ta muốn đi dạo phố.

- Lần trước chẳng phải đi rồi hay sao.

- Nhưng.........

Lâm quản gia đúng lúc gõ cửa bước vào, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

- Thưa vương gia, Tể tướng muốn bái kiến người.

Tư Mã Vân nghe tên Tể tướng cả người liền cứng nhắc, sao y lai lãng quên người đó kia chứ, chợt y như nhớ đến điều gì, bà ta là Tể tướng, vậy yến tiệc hôm qua bà ta cũng có mặt và đã biết y ở đó.....thánh chỉ kia.....

Hôm nay bà ta đến đây làm gì?. Là muốn bắt y về sao, không, y không muốn. Y muốn ở lại nơi này, vì ở đây y có nàng, nàng là người duy nhất ngoài vú nuôi rất tốt rất yêu thương y.

Cảm nhận được Tư Mã Vân đang bất an, Lãnh Thiên Thanh vỗ vỗ lưng y, để y biết y còn có nàng.

- Bà ta đến đây làm gì?.

- Thưa vương gia, Tể tướng nói có việc cầu kiến người chứ không nói gì thêm.

Hôn lên mái tóc của Tư Mã Vân, ôm chặt y vào lòng, nếu bà ta dám có ý không an phận thì đừng trách nàng vô tình.

- Nói bà ta chờ.

- Vâng, vương gia.

Lâm quản gia lui ra, Tư Mã Vân ngước mặt lên nhìn nàng nói.

KIỀU PHU CỦA LÃNH VƯƠNG Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ