Chương 4: Rời Xa Tiệm Trà

532 70 14
                                    

Tôi cảm thấy nghèn nghẹn ở cổ họng và đôi mắt cứ nặng trĩu. Tôi không có đủ sức để giãy giụa và nghĩ ngợi nhiều. Tôi chỉ thắc mắc liệu có phép màu nào sẽ xuất hiện tại đây không?

Hình như có tiếng đạp cửa từ bên ngoài, sau đó tôi nghe thấy tiếng giằng co và xô xát phát ra từ hai người bên cạnh. Cổ tôi không còn bị chèn ép nữa nhưng vẫn khó chịu lắm. Mãi một lúc sau, tôi mới nghe rõ tiếng ồn trong căn phòng vì hình như, có ai đó gọi tên tôi:

- Ra anh là kẻ đã cướp Larissa từ tôi! - Tiếng hắn thều thào.

- Cậu là người đánh mất cô ấy. Bởi vậy nên đi chết đi.

Tiếng kêu chói tai của hắn khiến tôi dù đang đau đớn vẫn cố quay đầu nhìn họ. Tôi thấy Levi đang túm cổ áo hắn ta và đấm hắn đến nhừ tử. Miệng và mặt hắn be bét máu nhưng anh vẫn không dừng tay mà còn đánh mạnh hơn.

Tôi khẽ gọi anh:
- L... Levi...

Anh liếc nhìn tôi trong tình trạng nằm sõng soài trên nền gỗ của căn phòng rồi vội buông cổ áo hắn ra. Levi ném hắn xuống đất một cách mạnh bạo nhưng lại đỡ tôi lên nhẹ nhàng hết sức có thể. Như một thiên sứ giáng trần, anh xuất hiện như ánh hào quang xua đi mây đen và đêm tối trước mắt tôi. Nhờ có anh, buổi đêm hôm ấy sáng hơn bao giờ hết.

Trước khi đưa tôi về nhà, Levi có nói với hắn rằng:

- Rời khỏi đây. Nếu cố tình báo cảnh sát, cậu sẽ bị tống cổ vào tù đấy.

Thấy tôi nhìn mình bằng vẻ mặt rất lạ, anh cau mày hỏi tôi:

- Sao nhìn tôi như vậy? Chưa thấy ẩu đả bao giờ à?

- Không. Chỉ là... em nghĩ anh sẽ không đến. Em đã rất sợ... - Tôi được anh bế trên tay, có chút ngại ngùng mà đỏ mặt.

- Chỉ là tình cờ thôi, đừng suy nghĩ quá nhiều.

Anh đưa tôi vào hẳn phòng ngủ sạch sẽ của anh và đặt tôi xuống chiếc giường kê sát tường. Tôi nhìn thấy đồ đạc trong phòng đã được dọn gần hết vào trong chiếc vali và nhận ra Levi đang sắp dọn đi đâu đó.

- Levi, có phải anh sắp đi đâu không?

- Hãy nghỉ tạm ở đây cho đến sáng. - Anh lảng tránh câu hỏi của tôi.

Tôi nắm lấy bàn tay ấm áp ấy trước khi Levi rời khỏi căn phòng và điều đó buộc anh phải nán lại bên mép giường.

- Anh không muốn trả lời cũng không sao nhưng có thể hứa rằng sẽ cho em đi theo đến bất cứ nơi đâu. Có được không?

- Ngủ đi. Tôi sẽ ở đây đến sáng.

Anh nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường và kéo tấm chăn lên quá vai tỏ ý muốn giục tôi đi ngủ. "Trông anh buồn bã thế kia chắc chắn có chuyện gì không hay". Tôi muốn hỏi nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt u sầu dường như không muốn nói gì của anh, tôi đành nhắm mắt lại và ngủ thiếp đi.

Levi không hứa sẽ cho tôi đi theo vì ngay sáng hôm sau, anh đã bỏ đi mà không có một lời từ biệt. Tôi gọi tên anh rất nhiều lần nhưng chẳng có ai trả lời. Thứ duy nhất còn lại tôi nhận được là một mẩu giấy nhỏ ghim sẵn trên đầu giường với nét chữ rất đều và nắn nót:

[AOT] A Thousand Years (Full)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ