chương 35

1.4K 91 10
                                    


Thư Hân sau một giấc ngủ dài cũng đã
đỡ hơn phần nào, nàng ưm một tiếng rồi khẽ mở mắt. Thật khó khăn, vì hôm qua nàng khóc rất nhiều nên mắt hơi đau một tí. 

Chống tay cố gắng ngồi dậy thì cảm nhận eo bị một lực chặn lại, nàng mơ hồ nhìn qua bên cạnh. Tiểu Đường  đang ôm nàng ngủ, nhìn đến chiếc khăn từ trên trán mình rớt xuống, Thư Hân lờ mờ nhớ lại mọi chuyện hôm qua. 

Hôm qua sau khi tắm xong nàng cảm thấy hơi mệt một chút nên muốn ngủ, càng ngủ càng say, thân thể nóng bức mệt mỏi, rất muốn ngồi dậy nhưng gượng hoài không được đành nằm ngủ tiếp. 

Nàng trong cơn mê man cảm nhận được có người chăm sóc cho mình, còn ôm mình vào lòng, rất muốn mở mắt ra nhìn cho rõ nhưng mí mắt nặng trĩu. 

Bây giờ nhìn thấy một màn này Thư Hân khẳng định hôm qua Tiểu Đường đã chăm sóc cho nàng, cô không có bỏ mặc nàng. Nghĩ đến đây, Thư Hân không kìm được cảm xúc, lòng mắt đầy nước có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Nàng cảm thấy mình cần rời khỏi.

Thư Hân ngồi dậy chuẩn bị đồ đạc, nàng muốn rời khỏi đây nơi có người nàng yêu nàng thương lắm.Nàng của hiện tại đã không còn xứng ở với cô nữa.

Tiểu Đường đang ngủ thì nghe tiếng đồ đạc dọn dẹp gì đó , mở mắt ra thì thấy Thư Hân đang khóc đang thu gom đồ đạc. Cô luống cuống ngồi dậy chạy đến ôm chặt lấy nàng.

- Thư Hân,chị làm gì vậy,chị tính đi đâu vậy, chị không được đi đâu cả,chị chỉ có bên cạnh em thôi.

Nghe Tiểu Đường nói, Thư Hân càng khóc lớn hơn, gắt gao ôm chặt Tiểu Đường, dán mặt vào ngực cô òa khóc một trận khiến Tiểu Đường càng thêm lo lắng. 

- Ngoan không khóc, khóc nữa sẽ mệt.

- Hic, chị tưởng em sẽ không quan tâm chị nữa, nhưng chị không còn xứng với em nữa,chúng ta chia tay đi Tiểu Đường hic.

- Không chia tay gì cả, em sẽ không buông tay chị, em làm sao có thể bỏ chị được chứ?

- Nhưng mà chị đã làm tổn thương em, có lỗi với em, chị không xứng với em, hic hic...

- Không có, chị không có lỗi với em, hắn ta không có chạm vào chị, là em gạt chị thôi...em...

Tiểu Đường không nghe thấy tiếng khóc trong lòng ngực nữa, thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chưa được bao lâu, cô cảm thấy có gì đó không ổn. 

Thư Hân im bặt không nói tiếng nào vẫn vùi vào ngực cô, nghe những lời Tiểu Đường nói ánh mắt đanh lại. Suy nghĩ một chút, hôm đó sau khi tỉnh lại nàng quá hoảng và đau lòng nên không nghĩ kĩ càng. Ngoại trừ những dấu hôn đỏ trên người ra thì không có gì bất thường hết, cũng không có đau, không hề giống như vừa mới xảy ra quan hệ. 

- Em vừa nói gì?

Câu hỏi của Thư Hân mười phần lạnh lẽo, gương mặt ở trong ngực Tiểu Đường càng ngày càng âm u. Nhưng Tiểu Đường nào nhìn ra ý tứ trong câu hỏi của Thư Hân, cô chỉ quan tâm bây giờ Thư Hân đang bị bệnh,nàng đang khích động muốn rời xa cô,nên phải dỗ ngọt nàng. 

[ĐNHĐ/ver] Phu Nhân Đường Tổng Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ