PN (1)

566 43 2
                                    



written by paintmyblue


Nếu không phải nương tử đã đánh mất, chính mình đi một vòng quỷ môn quan mới tranh trở về được, Tiết Dương phải cho rằng hắn là nam nhân khổ nhất thế gian.


Rõ ràng, hắn bảy tuổi được nương tử nhặt được. Mười ba tuổi một buổi sáng ngủ dậy quần ướt, giấc mơ đêm trước toàn là nụ cười y. Tiểu Tiết Dương khi đó còn ngây ngô thì thôi, đến khi hiểu chuyện, đợt sơ tinh đầu tiên bắn ra trong thân thể người khác, trong đầu toàn là ca ca thân mến của hắn.


Hắn lúc mười mười bốn tuổi cũng không cho chính mình là đoạn tụ, chỉ nghĩ mình đối với Hiểu Tinh Trần là gần gũi thành quen, đứng trước ân nhân luôn giấu giếm chút ngưỡng mộ. Tiểu hài tử vừa lớn đương nhiên có nhiều chuyện tò mò, tiền tiêu vặt mỗi ngày nhín lại một chút, ba tháng mới đủ dạo kỹ viện một phen.


Tiết Dương năm ấy mặt vẫn còn nét trẻ con, thực may thân thể cao lớn, tuy không bằng ca ca song không thua nam tử trưởng thành. Chẳng qua lén lén lút lút, cô nương được hắn nhắm mắt chọn bừa biết ngay khách nhân này là lần đầu tiên, nảy sinh tâm ý, cố tình tận tình chỉ dẫn một chút.


Ai mà biết phụ lòng nàng. Khách nhân nhỏ tuổi kia lúc quen thuộc vội cắn răng động thân, động tác ngày càng hung mãnh khiến nàng có chút chịu không nổi, muốn sớm kết thúc cũng không xong. Cứ nghĩ hôm nay xui rồi, trước khi buông xuôi thử cầu may lần cuối, nghe Tú bà cười cười kêu hắn Tiết Dương công tử, bèn quấn chặt hông hắn gọi bậy 'A Dương, A Dương,' một phen.


Không ngờ thật sự có tác dụng, nàng chỉ kịp nghe khách nhân nhỏ kia gầm khẽ một tiếng, lập tức tiếp được một dòng tinh dịch nóng bỏng tràn đầy thân thể.


Mặc lại quần áo, tay thu vào một nén bạc nhìn tiểu công tử nọ lạnh lẽo quay lưng vội đi, Hoa nương thở dài.


Này không tính là nhanh, vừa rồi nhất định giày vò nàng quá nửa canh giờ mới chịu kết thúc. Chỉ là hoa nương có chút thắc mắc, lúc bắn ra, một tiếng ca ca trong miệng thiếu niên này phải nặng bao nhiêu, làm cho hắn hung mãnh làm cả buổi thế mà chỉ vừa nghĩ đến liền nhịn không nổi. Cho dù lần đầu mất khống chế cũng không cần đợi lâu như vậy đi?


Hoa nương tinh tường phong nguyệt chớp mắt một cái liền nhìn ra, đáng tiếc tiểu công tử chỉ vừa sơ kinh nhân sự làm sao biết được. Tiết Dương mười bốn tuổi năm đó bắn ra lần đầu tiên môi thốt lên hai tiếng ca ca, làm sao ngờ nụ cười của người đó cũng đeo bám hắn cả đời chẳng dứt.


Vậy mới nói là nam nhân khổ nhất. Sau này nghĩ lại, Tiết Dương vẫn luôn cho rằng hắn nhịn được như thế, cũng bằng kiên nhẫn của toàn thể nam nhân trên đời này cộng lại rồi.

tiết hiểu | hỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ