(7)

567 54 5
                                    


Trong đại lao phủ đường.


Tội nhân nơi này nếu không phải cướp bóc đốt nhà thì cũng là giết người vô tội, tất thảy đều mang vẻ mặt lầm lì đáng sợ. Tựa như dã thú bị nhốt trong lồng, nếu một ngày cửa lồng bị phá, ai đoán được con thú ấy sẽ tấn công bao nhiêu người?


Sâu trong góc dãy phòng giam, một kẻ mặc áo gấm quý giá nay đã trở nên bẩn thỉu lôi thôi cuộn người nằm ngủ, trước cửa buồng giam gã là một phần cơm vẫn còn mới nguyên. Bất chợt, một gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt gã.


Vương Nhị tỉnh lại, qua song cửa, người ở buồng bên cạnh đang nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.


"Chào Vương công tử, đã chiều rồi, nên dậy thôi."


Gã đứng dậy, giọng nói có phần yếu ớt hơn trước kia.


"Ngươi là kẻ nào? Vì sao luôn liên tục kiếm chuyện với ta. Ta nói ngươi biết bổn công tử ra được khỏi đây, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn."


"Vậy sao? Vương công tử thật là mau quên."


Hắn kéo tay áo lên, lộ ra một hình xăm. Hình xăm ấy không có gì đặc biệt, nhưng chắc chắn Vương Nhị sẽ nhận ra. Quả thật, Vương Nhị phút chốc tái mặt, lùi về sau, nép vào góc tường như một con chuột.


"Ngươi còn nhớ Như Mai không? Năm đó, lúc nàng đến nhà hầu hạ mẹ ngươi, nàng đang mang thai. Ngươi còn nhớ lúc say mình đã làm gì chứ? Hay để ta nhắc, ngươi cưỡng hiếp nàng đến sảy thai. Khi hay tin đó, ta liền mang dao đi tìm ngươi."


Hắn nhìn chằm chằm vào Vương Nhị, nói tiếp:


"Ngươi còn nhớ hình xăm này nhỉ? Lúc đó khi ngươi vừa nhìn thấy ta liền cho người bắt trói, sau đó tống ta vào nơi này với tội danh ám sát. Tiếp theo thế nào nữa? Như Mai mất con vốn không còn thiết sống, ta là chồng nàng thì rơi vào cảnh tù đày, nàng ở nhà lại bị dị nghị là qua lại với ngươi... Ngày hôm đó, cai ngục đưa cho ta một bức thư, nói nàng treo cổ tự sát rồi."


Khuôn mặt hắn dần trở nên hung ác, không biết hắn lấy từ đâu ra một mảnh sành, trừng trừng mắt nhìn Vương Nhị.


"Ba năm, ba năm rồi. Không ai hay biết tội ác của ngươi, nhưng ta thì luôn ở đây chờ ngươi!"


Bất chợt, cửa lớn nhà lao mở ra. Vương Nhị ban đầu còn tưởng Vương lão gia đến cứu mình, nhưng khi nhìn thấy chiếc găng tay da đeo trên tay người vừa đên, sắc mặt gã tức thì trở nên hoang mang lo sợ tột độ.


Tiết Dương bước đến trước buồng giam của Vương Nhị, khóe môi giương cao.

tiết hiểu | hỉNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ