V.Thi: Kira, Kira bên đây này.( nhảy lên như được mùa)
Mẹ Kira: Kira ơiii ( bà ngoắc tay để gọi Kira)
Kira: mẹ, ba, V.Thi ( cô nhanh chống chạy lại và ôm họ)
Ba Kira: con ở bên đó có bị xuống kí lô nào không đấy.( ông lo lắng hỏi)
Kira: huhu ba đừng sát muối vào vết thương của con nữa, con lên tận 3 kí đó, bên đó ăn toàn đồ béo nên...( gương mặt tội lỗi)
V.Thi: à thế à (cô chọc Kira)
Kira: thế thì làm sao mà à( nghênh mặt)
Mẹ Kira: hai đứa lớn hết rồi đấy, cứ ở đó mà chọc nhau như mấy đứa con nít lên 3 lên 4. ( bà cốc nhẹ vào đầu của hai cô gái ấy)
( Mọi người đều cùng nhau trở về nhà với tâm thế vui vẻ và phấn khởi)
Mon: Nếu như hôm nay, anh vẫn chưa kiếm được bác sĩ cho tôi, thì anh rút hồ sơ và từ chức đi.( anh ngồi trên ghế làm việc với nét mặt nghiêm nghị)
Trợ lí: dạ vâng thưa giám đốc nhất định hôm nay sẽ gặp được 1 vị bác sĩ ưng ý với giám đốc.( anh run run đưa ly trà cho Mon)
Mon: tôi không cần anh hứa hẹn, chỉ cần anh làm cho tròn trách nhiệm của mình, đừng để tôi phải tự tay tìm bác sĩ.( nói xong anh cầm ly trà lên và húp 1 ngụm)
Trợ lí: Dạ.
(Tại Bệnh Viện )
Kira: xin chào, tôi là Kira người mà được Viện Trưởng Lục chuyển công tác về đây để có thể góp phần trợ giúp cho bệnh viện.( cô đưa tay ra và nở một nụ cười đầy sức hút)
Bs Đạt: rất hân hạnh được gặp cô, tôi tên Đạt, tôi là giám đốc kim bác sĩ của bệnh viện này, nghe Viện Trưởng nói cô rất chu đáo với bệnh nhân của mình, cũng thật may mắn là có 1 người Việt như cô từ Mĩ về đây để hỗ trợ chúng tôi, thật sự chúng tôi rất kính nể và hoan nghênh cô.( anh cũng đưa tay ra để bắt tay với Kira)
Kira: Cảm ơn anh đã khen tôi như thế, tôi về đây là cũng muốn giúp đỡ bệnh viện, vì nghe nói bệnh viện đang thiếu hụt nhân lực, nên tôi về cũng chỉ giúp bù đắp nhân lực cho bệnh viện thôi mà.( thật chất cô không vui lắm nhưng vẫn cố nói những lời hoa mĩ)
Bs Đạt: ùm, thật ngại quá tôi vẫn chưa kịp chuẩn bị gì cho cô cả, nên tạm thời cô cứ về nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa cho cô nhé.( anh trìu mến nói)
Kira: vậy thôi tôi xin phép về.( cô bước ra với tâm thế bình thường, đang đi thì nghe thấy....)
Y tá: mọi người làm ơn tránh đường, bệnh nhân đang rất nguy kịch ( cô y tá này la lớn)
(Một bệnh nhân nam máu me đầy đầu đang nằm trên xe đẩy, được đẩy đi cùng với người thân, bác sĩ và vài cô y tá, chiếc xe vừa lướt qua Kira)
Kira: chuyện gì vậy, bệnh nhân đó....( cô chạy cùng chiếc xe đẩy đó)
Bs Ngọc: cô là ai? ( cô bác sĩ này ngỡ ngàng nhìn Kira)
Kira: Không kịp đâu, bệnh nhân đang có triệu chứng súc huyết nặng mau đưa tôi bông gòn và cây kéo.( cô tiến lên chỗ bs Ngọc đang đứng và ra lệnh mọi thứ, các cô y tá lúc đầu cũng hơi nghi ngờ nhưng rồi cũng tuân theo lệnh của Kira)

BẠN ĐANG ĐỌC
Tôi vô tình yêu bạn tôi
HumorThấy mirie viết về chủ đề này nhiều quá nên đú trend😂 Với thể loại này nhiều người làm quá sợ dễ bị trùng lập, nên mong mn thông cảm cho mị☺( sẽ cố gắng viết khác khác chút) Mọi thứ vẫn như cũ và không có gì thay đổi ( có điều cách xưng hô trong đ...