Sáng sớm hôm sau, Minh Hạo bị thứ ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào làm tỉnh giấc. Nhìn thấy mình nằm trên giường trong căn phòng quen thuộc, nhưng những thứ xung quanh lại khiến cậu nhớ về một mớ hỗn độn từ kí ức đêm qua tràn về. Đầu cậu đau nhức, cậu chỉ nhớ hôm qua mình say, anh đưa cậu về, à thì...có cả... cậu hôn anh.. rồi..ôm anh nữa, ôi cậu nhớ lại mà đỏ cả mặt. Ngoài nhiêu đấy ra cậu còn làm gì anh không nhỉ? chẳng nhớ gì.
Bất chợt cảm thấy người mình có chút mát mẻ, cậu nhìn xuống...Cái đéo gì thế!?? cậu trần truồng, thân thể đầy dấu hôn hickey, tấm gra giường của cậu cũng bị thứ gì đó dính lên rồi khô rúm lại. Mông thì đau nhức ê ẩm cả. Không nhẽ... anh ta lợi dụng mình say mà cướp mất đời trai của mình sao?!.Mặt cậu tối sầm bước xuống, vừa đi hai bước đã mất đà ngã nhào về phía trước. Tuấn Huy đang nấu ăn ở dưới nghe tiếng động, liền tắt bếp chạy lên thấy cậu ngã ngửa giữa sàn đang khó khăn đứng dậy. Anh chạy đến đỡ cậu thì bị cậu hất tay.
"Minh Hạo..em đi không vững.."
"Mặc kệ tôi!"
Tuấn Huy nhìn cậu, thoáng vẻ buồn bã, anh hiểu chắc cậu không nhớ chuyện gì đêm qua mà hiểu nhầm anh. Bị cậu đối xử có phần lạnh lùng như thế, anh cũng hơi mủi lòng nhưng rồi vẫn mang chiếc tạp đề màu xanh lam chạy theo vào nhà vệ sinh nịnh cậu. Vừa vào thì đã thấy cậu không thèm dùng chậu nước rửa mặt anh chuẩn bị, chiếc bàn chải anh đã trét kem đánh răng sẵn, cậu rửa, dùng kem mới, khăn anh treo sẵn, cậu để yên đấy, dùng khăn khác.
Tuấn Huy nhìn thấy, lòng buồn, đi xuống bếp chuẩn bị đồ ăn sáng cho cậu. Minh Hạo từ trên lầu đi xuống, anh đến đưa cho cậu cốc nước cam."Minh Hạo, uống nước đi.."
"Không."
Minh Hạo chẳng thèm nhìn lấy anh một cái đi thẳng ngang qua anh.
"Vậy...ăn sáng, anh nấu súp cho em."
"Tôi bảo KHÔNG!!"
Cậu quát lớn hất đổ tô súp xuống sàn, súp nóng văng lên người anh, nó làm da anh trở ửng đỏ, đau rát, ... anh bị bỏng... Minh Hạo nhìn anh đang lặng lẽ cuối đầu, nhìn lên vết thương của anh, mặc dù cậu cũng nhói lòng nhưng vẫn lên tiếng mắng anh.
"Tối qua là anh lợi dụng tôi đúng không? lợi dụng tôi say để giở trò phải không? nên giờ anh ra vẻ quan tâm tôi..?"
"Minh Hạo em hiểu nhầm rồi, tối qua em gọi điện bảo tôi đến đón, tôi chạy giữa đêm lạnh tìm em, đến nơi em tùy tiện gọi tôi là lão công.., tùy tiện hôn tôi nữa còn gì! chính em là người đè tôi ra còn bảo đòi ăn tôi..!"
Minh Hạo nghe anh kể, đỏ bừng mặt cuối đầu,không tin nổi đó là mình, mình có thể như thế sao? trước giờ cậu vẫn luôn giữ cho mình một cái đầu lạnh cơ đấy, không ngờ trong cơn say lại là một người hoàn toàn khác .
"K..không tin! tôi làm sao có thể như vậy chứ...!!"
"Tin không tùy em, tôi mệt!"
Anh lặng lẽ đi dọn đống vỡ nát dưới sàn nhà. Minh Hạo nghĩ lại, cho dù hắn ta có mặt dày thế nào, cũng đâu phải loại người đồi bại, nhỡ là cậu say nên mất tự chủ? nếu thật là thế, vậy nãy giờ...không phải mình thật sự quá đáng sao? anh dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chuẩn bị mọi thứ cho cậu, cậu lơ, cậu hất đổ, cậu lớn tiếng tùy tiện quát mắng, cậu làm anh bị thương...
BẠN ĐANG ĐỌC
【Junhao】 Mèo Tinh [H]
Fanfictionlà một anh mèo đẹp trai nhưng mặt dày không biết liêm sỉ là gì 乁'∀`ㄏ