z cười cười khi nghe những gì b kể lại về trận say xỉn ngu ngốc của a.
lần đầu tiên trong đời b có cảm giác mình quá bé nhỏ và đơn thuần khi ở trước z của hiện tại. nụ cười kia mơ hồ như sương làm gã không tài nào đoán được z đang nghĩ gì.
"cho chừa", z nói, nâng ly trà macchiato hớp một ngụm, khóe miệng khẽ nhấc.
b chợt nhận ra z có sức thu hút từ cử chỉ đủ để lấn át đi nhan sắc khá bình thường. có thể nói, mọi thứ thuộc về phương diện vẻ ngoài của z đều không có gì ấn tượng. có thể bàn tay z đẹp, đôi chân mày tuyệt hảo hay đuôi mắt sắc sảo, thế nhưng tổng hợp lại thì không có gì đặc sắc. dường như chỉ những ai thân cận dành thời gian ngắm nghía mới biết z có gì.
và z vui với điều đó.
"đến một người nhạt nhòa như tôi còn có thể bỏ qua a. thử nghĩ xem cậu ta sẽ suy sụp cỡ nào nếu em rời đi". z không hỏi, là khẳng định. điều này là b rùng mình một cái.
z xoay xoay ly trà, vuốt ve đường gân nối hai đầu mảng giấy. ánh mắt z ghim chặt lên thứ đồ vô tri đó, tĩnh lặng và thản nhiên. hôm nay z mặc một chiếc blaze nâu, jeans và sơ mi thì đen tuyền, đôi boots da lộn cũng có màu nâu. phủ lên cổ áo sơ mi là một sợi dây chuyền bạc có mặt đeo hình thanh kiếm, trên tai là năm chiếc khuyên hình tròn đơn giản. b biết, z bình thường nhưng cũng không đơn giản. mọi thứ nơi z đều rất tinh tế, và có lẽ điều ấy khiến a khao khát hơn chính nhận thức của hắn.
"em nhận ra đúng không b? tôi là một kẻ xấu tính. chỉ có em mới tốt đẹp thôi, bạn nhỏ".
BẠN ĐANG ĐỌC
schadenfreude
Casualeschadenfreude /ˈʃɑːd(ə)nˌfrɔɪdə/ (tiếng đức): khoái cảm độc hại - niềm vui có được từ nỗi đau buồn của người khác.