Chương 8

673 99 19
                                    

Tại một quán pub ở trung tâm thành phố, Dụ Ngôn ngồi ngẩn ngơ ở một bàn trong góc. Người ra vào không đông lắm, tuy nhiên đều không tránh khỏi thấy quen mắt mà sẽ nhìn về phía em một lần.

Chán nản khuấy khuấy cục đá trong ly, em thở dài lần thứ một nghìn lẻ một trong ngày. Từ ngày bay qua Trường Sa bị thẳng thừng đuổi về đến nay cũng đã gần một tuần lễ, Khổng Tuyết Nhi chỉ về nhà đúng một lần để lấy một vài đồ dùng cần thiết. Hơn nữa còn cố ý về lúc Dụ Ngôn còn đang ở công ty, em chỉ nhận ra khi nhìn vào tủ quần áo và bàn trang điểm bị thiếu mất một nửa đồ dùng.

Dụ Ngôn cũng đã tìm đủ mọi cách, đã tìm đến tận nhà Triệu Tiểu Đường để rồi nhận được cái lắc đầu đầy bất lực và cánh cửa đóng sập lại ngay trước mũi em. Ngày nào cũng nhắn tin, gọi điện nhưng chỉ nhận được một vài tin nhắn hồi âm dài nhất là hai chữ. Hơn nữa, cảnh Khổng Tuyết Nhi bỏ em lại giữa đường lúc ở Trường Sa không biết bằng cách nào đã bị chụp lại, sau một đêm tin đồn xuất hiện tràn lan trên mạng, chuyện đến cả tai của gia đình hai bên, bố mẹ em liên tục gọi tới chất vấn, nghe xong chuyện liền mắng em tận hai tiếng đồng hồ. Một tuần này Dụ Ngôn như sống lại thời kỳ độc thân trước kia, làm việc bán mạng, chẳng có được bữa nào ăn uống đàng hoàng đúng giờ, người đã gầy nay lại càng gầy hơn.

Bị công kích cả về thể chất lẫn tinh thần khiến em suy sụp, cả người như bị thứ không khí hắc ám bao trùm, nhân viên trong công ty không ai dám tiếp xúc.


Triệu Tiểu Đường vừa vào đã ngay lập tức nhận ra người đang ngồi một mình trong góc, bước nhanh tới, nắm lấy cằm Dụ Ngôn nâng lên.

- Tiểu tử nhà cậu còn làm gì mà còn chưa tới đón Khổng Tuyết Nhi về đi?

Dụ Ngôn gạt tay Triệu Tiểu Đường ra, lại đưa ly lên nhấp một ngụm rượu.

- Chưa nhìn rõ cảnh tôi bị đuổi về ngay trong một nốt nhạc sao?

Triệu Tiểu Đường buồn bực ngồi phịch xuống ghế. Đã một tuần Khổng Tuyết Nhi trú tạm ở nhà cô, cũng là bấy nhiêu ngày Triệu Tiểu Đường phải ngủ ở sofa ngoài phòng khách. Nhà của cô là kiểu nhà độc thân, tuy có hai gác nhưng chỉ có duy nhất một phòng ngủ, còn lại là không gian làm việc và sinh hoạt. Cô công chúa kia đến, Triệu Tiểu Đường chỉ có thể nhường phòng cho nàng, ôm chăn gối ra phòng khách. Hơn nữa, thỉnh thoảng Ngu Thư Hân cũng đến, Triệu Tiểu Đường còn tưởng chị ấy sẽ cùng cô chia sẻ không gian ngủ chật hẹp trên một cái sofa, nhưng không, Ngu Thư Hân sẽ ngủ cùng Khổng Tuyết Nhi. Triệu Tiểu Đường chỉ biết đứng trơ mắt nhìn.

- Này, chị ấy sắp nhập đoàn phim đấy, cậu biết không?

- Nhập đoàn?

- Ừ. Nghe nói là phim điện ảnh, dự án lớn đấy. Lần này Khổng Tuyết Nhi chỉ nhận nữ phụ thôi nhưng ít nhất cũng phải vào đoàn ba tháng. Mấy ngày nữa là đi rồi, đừng nói là cậu không biết gì nha...

Sau đó Triệu Tiểu Đường còn nói gì đấy về diễn viên và kịch bản, nhưng Dụ Ngôn đã không còn nghe lọt tai bất cứ điều gì nữa.

[Dụ Tuyết Trùng Sinh] Quốc bảo của nhà họ DụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ