Chương 24

605 79 12
                                    

Khổng Tuyết Nhi liếc thấy người kia vẫn đứng xoắn xuýt mãi ở cửa, nàng thở dài, đặt cuốn tạp chí qua một bên, chủ động bước ra.

- Về rồi đấy à?

Dụ Ngôn vội vàng tháo giày, khép nép bước từng bước nhỏ vào phòng khách.

- Mình, em nói mình đừng giận, lúc nãy trên đường đi em gặp phải sự cố ngoài ý muốn, nên... nên quên mất không mua bánh kem.

- Sự cố ngoài ý muốn?

- Chính là gặp người bị nạn, không thể không cứu nha.

Khổng Tuyết Nhi nghe vậy nhíu mày, tay đưa tới kéo tay áo Dụ Ngôn lên, lật qua lại xem một lượt.

- Có bị thương ở đâu không?

- Không có...

Đoán được nàng không có giận, Dụ Ngôn cười cười, kéo nàng vào trong lòng, hôn lên đỉnh đầu nàng, hai tay hết xoa lưng lại mò tới bụng nhỏ nay đã bắt đầu hơi tròn lên đôi chút.

- Vào ăn cơm trước đi, chuyện này lát nữa hẵng nói.

Khổng Tuyết Nhi hơi giãy ra, quay bước đi vào phòng ăn, em cũng ngoan ngoãn theo sát nàng.

Dụ Ngôn hai mắt mở to nhìn một bàn ăn với đầy đủ các món từ chính đến phụ, có vẻ đã để ngoài hơi lâu nên có chút nguội. Em liếc về phía gian bếp, dụng cụ nấu ăn đang xếp gọn trong bồn rửa, chứng tỏ không phải Khổng Tuyết Nhi gọi đồ ăn ngoài.

- Mình... mình tự nấu hết chỗ này đấy à?

Khổng Tuyết Nhi không đáp lời, chỉ chuyên tâm dọn bát đũa ra bàn.

- Nhưng mà em đã lỡ ăn ngoài rồi...

Động tác trên tay nàng khựng lại, vẫn cúi gằm mặt nên không thể nhìn rõ biểu tình. Dụ Ngôn nhạy bén ngửi thấy mùi không ổn, tới gần nàng, hai tay ôm lấy vai, cố ép nàng ngẩng đầu lên nhìn mình.

- Em xin lỗi. Em sẽ kể đầy đủ đầu đuôi câu chuyện cho mình nghe, và em thề là chuyện xảy ra thật sự bất đắc dĩ. Mình đừng giận em, nhé?

Khổng Tuyết Nhi thở dài, đưa cho Dụ Ngôn một đôi đũa, ra hiệu bảo em ngồi xuống cạnh mình.

- Không muốn ăn thì ít nhất cũng thử xem.

Dụ Ngôn không nói hai lời, vội vàng xắn lấy một miếng cá cho vào miệng. Em ngạc nhiên mở to mắt, vị này rất giống món cá kho cay mà ngày xưa hồi học tiểu học mẹ thường dẫn Dụ Ngôn đi ăn. Sau này vì công tác của bố nên gia đình em phải chuyển sang Bắc Kinh, em cũng không còn cơ hội nếm lại cái vị đó nữa. Tiếp tục nếm thử một lượt mấy món ăn trên bàn, vị giác được kích thích khiến hai mắt Dụ Ngôn rưng rưng nước. Em vốn là người đam mê nấu ăn, những cũng là sau khi lớn đi ra ngoài học Đại học mới tự mày mò học nấu. Còn hồi nhỏ bố mẹ bận bịu, không thể sắp xếp thời gian đảm bảo bữa ăn gia đình nên thường dẫn em đi ăn ngoài, bố Dụ vì tính chất công việc nên cả nhà lại phải vài lần chuyển chỗ ở, thứ Dụ Ngôn luyến tiếc nhất ở nhà cũ chỉ là mấy món ăn yêu thích đã không còn cơ hội được nếm lại.

- Món cá này là chị lần theo địa chỉ trường tiểu học cũ của mình rồi nhờ bạn bè đi dò hỏi xung quanh một chút, biết được quán ăn dạo nọ nay đã chuyển địa điểm, bác chủ cũng không còn làm nữa mà để lại cho con trai tiếp quản. Chị xin được số điện thoại liên lạc ở chỗ anh con trai, gặp bác ấy học nấu món này cả buổi chiều.

[Dụ Tuyết Trùng Sinh] Quốc bảo của nhà họ DụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ