Chương 19

581 83 12
                                    

Mùi đồ ăn thơm phức toả ra khắp tầng một, trên bếp là mấy đĩa đồ ăn chưa kịp dọn ra bàn, còn đang bốc khói nghi ngút. Dụ Ngôn đứng dựa lưng vào tường, ánh mắt lo lắng nhìn chăm chú vào cửa phòng tắm. Khổng Tuyết Nhi từ trong phòng đi ra, tay chống hông, thở dốc. 

- Mình ra ăn tối đi, để chị nằm nghỉ một chút là được rồi.

Dụ Ngôn sốt sắng nắm lấy tay nàng. Khổng Tuyết Nhi vẫn còn thở, khẽ vỗ vào vai em trấn an, lại thất thểu lết từng bước lên lầu. 

- Đừng đi theo chị.

Dụ Ngôn lập tức khựng lại, loay hoay mãi không biết làm gì. 

Một tuần nay Khổng Tuyết Nhi liên tục nôn khan, nhiều hôm cả đêm không ngủ được. Người khác một khi mang thai liền lên cơn thèm ăn, còn nàng chỉ cần ngửi thấy mùi đồ ăn cũng buồn nôn, hầu như không bỏ bụng được bao nhiêu. Dụ Ngôn đau lòng nàng, giữa đêm luôn bị đánh thức bởi tiếng nôn oẹ của Khổng Tuyết Nhi, cũng chỉ biết ở một bên ôm lấy nàng, vuốt lưng an ủi. Tháng này còn là tháng cao điểm chuẩn bị cho việc ra mắt nền tảng mới, ban lãnh đạo cũng rất tâm huyết với sự kiện lần này, hầu như mỗi ngày đều bất đắc dĩ phải đem công việc về nhà. Dụ Ngôn bận rộn thì không nói, Khổng Tuyết Nhi vì cơ thể đang trải qua biến đổi lớn nên thể chất kiệt quệ, tinh thần sa sút, căn nhà như đánh mất hẳn không khí vui vẻ trước đây. 

Khổng Tuyết Nhi mệt mỏi nằm nghiêng trên giường, bụng cuộn trào khó chịu, tận lực nhịn xuống cơn buồn nôn đang chực trào ra. Nàng không có khẩu vị, cảm thấy mùi gì cũng rất khó ngửi, thậm chí cả mùi hương trên người Dụ Ngôn cũng làm nàng khó chịu. Cơ thể nạp không đủ chất dinh dưỡng cần thiết, dạ dày lại luôn phải co thắt làm việc quá sức, dẫn đến chân tay lúc nào cũng run rẩy, nằm một chỗ không biết làm sao, bất lực chảy nước mắt. 

Cửa phòng mở ra, Dụ Ngôn lò dò tiến vào, ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vuốt ve má nàng, lau đi nước mắt nóng hổi. 

- Mình có muốn ăn không? Em đem bữa tối vào cho mình nha?

- Không muốn. 

Cảm nhận được sự dịu dàng của người trước mặt, thấy ánh mắt em đầy lo lắng nhìn nàng, nhưng lại không nhịn được mà cảm thấy khó chịu, giọng nói cũng vô thức trở nên gay gắt hơn bình thường. 

Dụ Ngôn hiểu được nàng đang mệt, cũng không nói gì thêm, chỉ ngoan ngoãn im lặng nắm chặt lấy tay nàng. Khổng Tuyết Nhi trở mình, chống tay tự mình ngồi dậy, gỡ tay hai người ra.

- Tối nay để chị qua phòng bên kia ngủ đi. Mấy ngày nay mình cứ mất ngủ suốt, hai cái quầng thâm muốn chạy xuống cằm rồi ấy. 

- Không được! Em cùng lắm chỉ là mất ngủ, còn mình là trằn trọc cả đêm. Em làm sao có thể để mình ngủ một mình chứ?

- Không sao, chị ổn mà. 

- ...

- Quyết định vậy nhé. À với cả, nếu mình có thể ăn ngoài đi thì càng tốt, giữa bữa ăn mà chị cứ chạy đi nôn oẹ như vậy cũng khiến mình khó chịu. 

Dụ Ngôn trong lòng dâng lên cảm giác hơi uỷ khuất. Không hiểu tại sao khoảng thời gian quan trọng như vậy mà Khổng Tuyết Nhi lại muốn đẩy em ra.

[Dụ Tuyết Trùng Sinh] Quốc bảo của nhà họ DụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ