Chương 17

623 86 3
                                    

Dụ Ngôn ngồi trên cái ghế xoay sau bàn giám đốc, chán chường liếc nhìn Triệu Tiểu Đường đang nằm dài trên ghế salon. Khổng Tuyết Nhi quay lại đoàn phim được một tuần rồi, Dụ Ngôn cũng quay lại cuộc sống ngày ngày vùi đầu sau chồng tài liệu cao ngút. Hai người vẫn trò chuyện qua điện thoại mỗi tối trước khi đi ngủ, nhưng nàng không nhắc lại chuyện hôm ở nhà em, Dụ Ngôn cũng không muốn mở lời. Dạo này Triệu Tiểu Đường bỗng nhiên ngày nào cũng tới phòng em vào giờ nghỉ trưa, Dụ Ngôn hỏi chẳng phải cậu cũng có phòng riêng sao, Triệu Tiểu Đường bảo là có hai người thì đỡ cô đơn. Dụ Ngôn hỏi chuyện với Ngu Thư Hân vẫn chưa giải quyết xong à, thì cậu ta im lặng không chịu nói.

- Nghe bảo phim của Ngu Thư Hân lập kỉ lục bán vé ngày đầu hả?

- Ừ.

- Phim nói về cái gì đấy?

- Yêu hận tình thù, sóng gió gia tộc, anh em cùng nhà phát sinh tình cảm, kết cục vì bỏ trốn mà bị ám sát chết.

- ... Cậu chưa xem đúng không?

Triệu Tiểu Đường ngồi dậy, xoa xoa mái tóc rối bù, lại chỉnh trang lại áo sơmi xộc xệch, mặt vẫn tỏ vẻ không mấy bận tâm.

- Không xem. Này tôi hỏi, hồi trước Khổng Tuyết Nhi mỗi lần nhận phim mới đều phải sao tác cp một ít để tạo nhiệt sao?

- Hình như cũng có...

Dụ Ngôn một tay chống cằm, ra chiều nghĩ ngợi. Bây giờ có người hỏi em mới nghĩ tới, ngày trước cùng Khổng Tuyết Nhi bí mật lén lút yêu đương cũng không bị đặc thù công việc ảnh hưởng nhiều. Một phần là Dụ Ngôn cũng không quá để ý, nhưng phần lớn vẫn là do Khổng Tuyết Nhi luôn rất toàn tâm toàn ý bảo vệ mối quan hệ này. Em bảo em có thể hoàn toàn hiểu được, nàng lại muốn em đừng hiểu gì hết, vì Khổng Tuyết Nhi yêu em cũng vì em vốn không biết nàng là ai.

Nghĩ tới nàng, môi lại bất giác mỉm cười, khuôn mặt như toả ra thứ ánh sáng ấm áp. Triệu Tiểu Đường nhìn tới vẻ mặt hạnh phúc của Dụ Ngôn, âm thầm thở dài. Chỉ có thể tự trách mình không đủ kiên nhẫn, hoặc trách rằng mình và người ấy yêu còn chưa đủ. Ngu Thư Hân đến giờ đã gần một tháng không liên lạc với Triệu Tiểu Đường, đúng thật nói xa là xa.

- Hôm trước tôi không nhịn được, lại tới ngồi chờ trước cửa căn hộ của chị ấy.
- ...

- Cậu biết không, chị ấy ngồi xe của ông chú diễn viên kia về, nhưng rõ ràng tôi thấy quản lý của họ âm thầm bám theo phía sau, còn giúp căn góc máy để chó săn chụp ảnh!

- ...

- Ngu Thư Hân vừa lên tới nhà tôi liền nắm lấy, hỏi vì sao phải làm đến mức đó, mấy lần trước chị ấy cũng đâu hoàn toàn ủng hộ việc này. Cậu biết chị ấy trả lời sao không?

- Sao?

- Chẳng trả lời gì cả! Nhìn tôi một lúc rồi gạt tay ra, bỏ vào trong nhà, cửa sập ngay trước mũi tôi đây này!

- Ừ, cuối cùng thì cậu cũng hiểu được cảm giác bị cửa sập.

Dụ Ngôn vẻ mặt chẳng có vẻ gì là thương xót, hai tay vòng ra chắp sau đầu đầy thư giãn, một bộ dáng như ngồi hóng chuyện vui nhà hàng xóm. Triệu Tiểu Đường quắc mắt nhìn, cũng không rảnh để đôi co.

[Dụ Tuyết Trùng Sinh] Quốc bảo của nhà họ DụNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ