[Hi Trừng] Tẩu hỏa nhập ma

271 14 0
                                    


Tình yêu của họ, không phải oanh oanh liệt liệt mà tồn tại.

Tình yêu của họ, không xoay chuyển thiên địa cũng chẳng làm quỷ thần cảm động mà nhỏ lệ.

Ái tình nhen lên từ những thứ nhỏ nhặt nhất thuở ban đầu, từ những dịp mà hai vị tông chủ nổi danh gặp gỡ hàn huyên bên bàn trà. Chiến tranh ập đến, phá huỷ nơi họ gắn bó từ khi sinh ra, càn quét đi tính mạng bao nhiêu môn sinh của gia tộc rồi trả lại cho cả hai nỗi cô đơn bất tận nơi doanh trại nổi lửa hàng đêm.

Sau tất cả, ánh lửa ái tình le lói ấy trong thoáng chốc mà bùng lên dữ dội, mạnh mẽ tiến đến trái tim cả hai, trở thành hơi ấm xoa dịu tâm hồn khổ sở nơi loạn lạc.

Tâm y đã rung động một lần vào cái thời điểm sau chiến tranh khi mà không gia tộc nào đến cứu trợ cho hắn, Giang Trừng mơ hồ nhớ thế. Cô Tô Lam thị cũng chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau, quan sát mọi thứ trong im lặng và không hề có bất cứ động thái này để xoa dịu nỗi đau mà Giang gia đang phải hứng chịu. Cảm tình đã vô thức dấy lên, nhưng ái tình thì chưa.

Cái ngày mà nó chính thức đánh một đòn vào tâm hồn Giang Trừng, là khi hắn thấy mình lần nữa nằm trong vòng tay của Lam Hi Thần ba năm sau khi thân thích của mình không lời từ biệt mà đi mất.

Hồi tưởng lại mọi chuyện, Giang Trừng có thể không ngần ngại mà nói rằng ba năm đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cả đời mình. Lam Hi Thần làm mọi cách để xoa dịu tâm ma của Giang Trừng, và hắn cũng dường như chưa từng thấy mình được yêu thương, che chở nhiều đến thế.

Hắn đã ở đó bên cạnh Hi Thần khi Nhiếp Minh Quyết chết, khi y kiệt quệ mà gần kề đến vực thẳm của sự sụp đổ.

Hắn đã ở đó khi Hi Thần một kiếm mang Sóc Nguyệt đâm xuyên qua trái tim Kim Quang Dao, cũng ở ngay đó khi y quyết định bế quan.

Người kia hấp dẫn đến kì lạ, hắn cũng như thể con thiêu thân nguyện lại gần ánh dương chói sáng.

Lam Hi Thần là ánh dương đời Giang Trừng, và kể cả khi hắn cảm thấy mình chẳng hề xứng đáng với nét ôn nhu cực hạn hiện lên trong ánh mắt ấy thì bản thân hắn vẫn sẽ vĩnh viễn mà vô pháp cưỡng cầu y. Nam nhân này nắm trong tay hết thảy tâm ý của hắn, và Giang Trừng dường như sẽ không có gì cả, nếu như không có được tình yêu của Hi Thần.

Những ngày tháng ấy, ngược lại, đôi mắt của Hi Thần lại ảm đạm không chút ánh sáng.

Giang Trừng cũng vì thế mà đau khổ thấy rằng dù hai người họ vẫn ở chung một phòng ngay lúc ấy, thì hắn vẫn chẳng thể cảm nhận được sự hiện diện của người kia. Một trong hai Cô Tô song bích nổi danh thuở nào, giờ đây phảng phất như bị cầm tù trong thể xác của chính mình, trống rỗng và mục ruỗng. Bốn chữ "tẩu hoả nhập ma" chắc nịch phát ra từ miệng của y sư Lam thị, kiên quyết như thể không còn lời giải thích nào hợp lý hơn về tình trạng của Hi Thần, lúc ấy làm Giang Trừng lần đầu tiên thấy bản thân lại bất lực đến vậy.

Hắn chưa bao giờ để tâm đến gương mặt của Lam Vong Cơ, nhưng giờ đây chỉ cần tuỳ tiện nhìn qua cũng đã thấy rõ được vẻ buồn bã cũng như vô vọng không chút nào che giấu của người nọ. Lam Khải Nhân vẫn mang một bộ dáng kiệt sức mỏi mệt, ông thoáng như không biểu lộ đến một tia ngạc nhiên trước vận mệnh trớ trêu của những người trong gia tộc mình.

[MĐTS] Tổng hợp đồng nhân văn của tác giả Denira AO3 (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ