[Hi Trừng] Vết sẹo

187 15 0
                                    


Họ vừa trở về từ chuyến săn đêm cùng với hậu bối của cả hai nhà.

Giang Trừng luôn luôn không tình nguyện để Kim Lăng tự đi, nên đã tự mình tham gia buổi săn đêm dẫn đầu bởi Hi Thần cùng Giang thị và Lam thị môn sinh dưới trướng. Oan hồn lệ quỷ thông thường cũng không quá khó áp chế, nên bọn họ cũng chỉ cùng lắm thì có vài vết xước cũng như thâm tím trên người. Lam Hi Thần và y cùng đứng bên ngoài quan sát, để hậu bối tự do thể hiện khả năng của mình.

"Vì sao? Vì sao ta thấy mệt mỏi ngay cả khi chúng ta chẳng phải làm gì thế này?" Giang Trừng cằn nhằn trong khi đưa tay cởi bỏ đôi ủng của mình. Tiếng cười của Hi Thần vang lên bên tai khiến hắn khẽ quay đầu lại nhìn người nọ. Cuộc đời bất công thật, đúng là bất công khi ông trời lại cho Hi Thần một nhan sắc tuyệt mỹ thế kia.

Bóng dáng thái dương đang dần mờ nhoà phía chân trời, ánh lên những đám mây một màu tím thơ mộng, lững lờ ôm trọn lấy sắc vàng nhạt của những tia nắng cuối cùng của ngày. Giang Trừng quyết định thả mình vào quang cảnh này, hơn là để ý đến xúc cảm lạnh lẽo đang bao trùm lấy từng ngón chân dưới làn nước suối trong veo. Hắn khẽ suýt xoa một tiếng khi làn da tiếp xúc với cái nhiệt độ lạnh đến nghẹt thở của con suối này, và chỉ dần thả lỏng lại khi Hi Thần tiến đến ôm mình từ phía sau. Lồng ngực vững chãi của người kia ẩn ẩn hiện hiện dưới tấm trung y trắng muốt mỏng manh, đang dần trở nên trong suốt dưới nước.

"Chúng ta già rồi." Hi Thần thì thầm vào tai hắn, khẽ cọ mũi lên gò má nam nhân trong lòng.

"Ngươi mới già, ta vẫn còn xuân xanh mơn mởn thế này cơ mà." Giang Trừng hừ một tiếng. Thoáng cái, Hi Thần đã quay người hắn lại, môi lưỡi lại gặp nhau mà triền miên. Kể cả khi đã nhiều tháng trôi qua từ khi hai người ở bên nhau, việc này vẫn thường xuyên làm hắn tưởng như không thể thở bình thường được. Những ngón tay lành lạnh của Hi Thần bắt đầu ngao du trên tấm lưng Giang Trừng, và hắn phải dừng nụ hôn giữa chừng để dừng y lại. Việc này, hắn đã sớm thành thói quen.

Đôi mắt Lam Hi Thần bởi vậy mà tràn ngập sự khó hiểu và ăn năn, như thể y đã làm điều gì đó rất tồi tệ. Thế rồi, với bản tĩnh lịch sự hiểu chuyện của mình, y lại nở một nụ cười ôn hoà che giấu đi sự hụt hẫng của mình, tiếp tục với nụ hôn ban nãy. Nhiệt độ giữa hai người chẳng hề giảm bớt, nhưng Giang Trừng thật sự lo sợ rằng một ngày nào đó, nó sẽ chẳng thể duy trì được nữa.

Hắn biết rằng những người tu tiên luôn có ít nhiều vết sẹo trên cơ thể mình. Không quản là gia tộc cường đại bao nhiêu, thì đôi khi những chấn thương vẫn đủ nghiêm trọng để để lại dấu vết. Hắn nghĩ mình đã ghi nhớ toàn bộ những vết sẹo trên người Hi Thần, và hắn cũng nghĩ rằng việc này chỉ công bằng nếu như ái nhân của hắn thấy những vết sẹo của mình.

Tuy nhiên, Hi Thần không bao giờ cưỡng ép và Giang Trừng cũng luôn không buông xuôi.

Hi Thần chắc chắn sẽ rời bỏ hắn, nếu y thấy được cơ thể Giang Trừng đã bị huỷ hoại đến cỡ nào. Suy nghĩ đó tồi tệ đến mức hắn dường như đem tất cả hi vọng vào tấm trung y ngăn cách giữa hai người, mong rằng nó sẽ giúp mình bớt lo lắng.

[MĐTS] Tổng hợp đồng nhân văn của tác giả Denira AO3 (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ