[Tang Trừng] Ta tin ngươi

128 10 0
                                    

Giang Trừng hôn hắn trong một con hẻm vắng lặng ở Thải Y Trấn.

Hoài Tang cố gắng giữ đôi chân của mình đứng vững, vòng tay ôm lấy nam nhân trước mặt, khẽ mở đôi môi để kéo dài nụ hôn bất ngờ này. Mọi thanh âm huyên náo từ phía buôn bán tấp nập bên tai bỗng như tan biến hoàn toàn, chỉ sót lại duy nhất tiếng rao bán sách của một xe kéo ven đường nào đó. "Thiên chân vô tà, tử do tiêm khiếu", người đàn ông rao thật lớn tên cuốn sách.

Đầu hắn như ong cả lên, khi bản thân tiếp tục bị kéo vào nụ hôn ngọt ngào này.

~~

Nhiếp Hoài Tang gặp lại Giang Trừng một lần nữa rất nhiều năm sau tại gia yến của Lan Lăng Kim thị. Chàng thiếu niên ngày nào giờ đã trưởng thành, là tông chủ oanh oanh liệt liệt. Từng nét trên gương mặt y cũng sắc sảo hơn rất nhiều, những biến cố trong quá khứ lại làm biểu tình y nặng nề âm u thêm vài phần.

Hoài Tang muốn chạy đến bên cạnh hắn, muốn đem ngón tay vuốt ve trên đường xương quai hàm rõ nét kia, hay chỉ là xoa xoa mái đầu đen óng kia cho đến khi chúng vô lực mà rũ xuống trên vai người nọ, như hắn đã làm từ rất lâu về trước. Càng khát khao hơn, chính là việc hắn chỉ mong rằng có thể nhìn thấy đôi mắt màu tro kia tràn ngập hạnh phúc một lần nữa, với những trò đùa ngớ ngẩn của bản thân mà đã khiến nam hài ngày nào không thể ngừng cười khúc khích.

Nhưng hắn không làm được.

~~

Lần thứ hai hắn thấy Giang Trừng là ở tang lễ của Nhiếp Minh Quyết. Tầm mắt hắn lúc ấy đã mờ nhoè vì khóc hàng giờ liền, và kể cả khi trái tim hắn như muốn rỉ máu thì bản thân dường như cũng không thể chảy ra thêm một giọt lệ nào nữa.

Hoài Tang thấy Giang Trừng đứng phía bên kia phòng, và đôi mắt họ cũng vô tình bắt gặp nhau. Một giọt nước mắt vô thức lăn trên gò má đem bóng dáng tử y kia cũng mờ ảo theo, y như thể nó chỉ là tưởng tượng của chính hắn.

Người người đi đến rồi lại rời đi. Hi Thần ca và A Dao cũng vào phòng hắn, nhưng hắn không nói chuyện nhiều lắm với họ. Hắn chỉ đơn giản trả lời vài câu, gật đầu vài cái trước khi lại bật khóc một lần nữa. Tên ai đó vang lên bên tai, và lần này Hoài Tang mới ngẩng lên nhìn người đang đi đến trước mặt.

"Nhiếp công...Nhiếp tông chủ." Giang Trừng cúi người hành lễ, mang theo đầy đủ quy củ của một tông chủ. Hoài Tang bật cười lần đầu tiên sau hàng tuần, thanh âm ít nhiều mang theo một tia nức nở.

"Giang tông chủ." Hắn khàn khàn đáp lại

"Ta không có gì nhiều để chiêu đãi ngươi. Trà không còn nóng nữa, dù gia nhân thay liên tục nhưng ta cũng không hẳn muốn uống. Mất khẩu vị rồi, ngươi thấy đấy. Giang huynh, ngươi đang đợi ta mời đấy à? Đến đây ngồi đi." Hoài Tang khẩn khoản gọi Giang Trừng đến cạnh. Hắn cứ nghĩ rằng y sẽ ngồi đối diện mình, nhưng nam nhân lại đi đến ngồi bên trái hắn.

"Cái quạt đó không tồi." Giang Trừng lên tiếng. Hoài Tang mở chiếc quạt ra và để nó nằm trên bàn. "Đại ca hoạ đấy. Được rồi, ta biết nó nghe không đáng tin chút nào. Ta phải tìm đủ mưu kế để bắt huynh ấy vẽ nó đấy. Ít nhất thì đại ca cũng kiên nhẫn được lâu hơn một chút." Hắn mỉm cười khi thấy thấy biểu cảm khôi hài của vị tông chủ còn lại.

[MĐTS] Tổng hợp đồng nhân văn của tác giả Denira AO3 (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ