Chương 21

1.9K 99 7
                                    

Mấy ngày hôm nay tâm trạng Nhất Bác hết sức rối bời,  từ cái ngày đi với bà Tiêu về, cậu luôn suy nghĩ về vấn đề bà đưa ra, cậu chẳng biết làm gì cả, phải làm sao vẹn đôi đường. Người ta thường bảo " công sinh không bằng công dưỡng " , cho dù ông bà không sinh ra cậu, nhưng lại dưỡng cậu nên người.

Chính vì thế, cậu luôn xem ông bà là cha mẹ ruột của mình, hết sức yêu thương ông bà, ngay từ nhỏ, mọi việc ông bà muốn cậu làm, cậu đều làm theo, chưa hề trái ý, dù gì ông bà cũng không bắt cậu làm gì quá đáng, vẫn tôn trọng sở thích của cậu, nhưng cậu vẫn nguyện ý nghe theo, Vì cậu biết, nếu không có hai người họ, thì chẳng biết giờ này cậu ra sao? còn sống hay đã chết .

Thế nhưng, lần này lại khác, cậu biết, ông bà tin tưởng cậu, yêu thương cậu, xem cậu là  con ruột, cho nên mới giao lại quyền điều hành chi nhánh công ty lại cho cậu.  Nhưng mà lần này, Nhất Bác thật sự không nguyện ý, bởi vì, trong tim cậu có anh, cậu sao có thể rời xa nơi này, nơi có anh, để đến nơi không có anh được. Cho dù anh không yêu cậu, thậm chí chán ghét cậu đi chăng nữa, cậu vẫn nguyện ý yêu anh cả đời này
" ngoài anh ra không là ai khác " .

Bên Nhật Bản, Tiêu Chiến đã ký xong hợp đồng, nhưng chưa muốn trở về, anh muốn ở thêm vài ngày, để xác minh lại tình cảm của mình, mấy ngày vừa qua ở đây, anh đã có chút ít xác định tình cảm của mình dành cho cậu là như thế nào.

Đúng vậy, anh động tâm với cậu, không chỉ là động tâm không,  mà là động tâm rất nhiều, mà có lẽ do sợ đối diện với sự thật, cho nên Tiêu Chiến một mực phủ nhận điều đó, vì vậy, điều anh cần lúc này là thời gian, chỉ thêm một chút nữa thôi, anh sẽ cho mình câu trả lời đúng đắn nhất, cho quyết định quan trọng của bản thân mình và cho cả Nhất Bác nữa .

Nhớ lại cái hôm ở công ty, cái hôm mà Nhã An đem cơm trưa đến cho anh, lúc ở sân thượng, anh bị cô ôm hôn, mặc dù có chút khó chịu nhưng anh vẫn để yên, chỉ vì, anh muốn xác minh tình cảm của mình, và đúng như lời Hứa Lâm nói, anh dường như không còn cảm xúc với cô nữa.

Thay vào đó, là gượng gạo không tự nhiên, nhưng vì lúc đó anh cố chấp, cố lừa dối bản thân mình rằng, anh yêu cô . Rồi nhớ lại cái hôm Nhất Bác hôn anh, mặc dù lúc đó anh giận, vì  cậu càn quấy, nhưng cảm xúc trong anh là thật, có sự rung động mãnh liệt, tim anh đập rất nhanh, ngoài ra, còn chút quyến luyến và si mê, có lẽ, khi có tình rồi thì cảm giác sẽ khác .

Sau khi ăn tối xong, bà Tiêu, ông Tiêu ra phòng khách nói chuyện.

- chuyện lần trước ta nói với con, con suy nghĩ thế nào rồi? Bà lên tiếng.

- dạ con ... Con. Thật sự cậu chẳng biết trả lời bà ra làm sao nữa,  vì cậu vẫn chưa thể quyết định,  cậu chẳng muốn đi,  nhưng cũng chẳng thể từ chối.

Thấy cậu có chút do dự, bà Tiêu tiếp lời.

- con cứ suy nghĩ kĩ đi, đây là cơ hội cho con đấy,  nhà mình chỉ có hai người, anh con thì điều hành ở đây, dù gì sau này, nó cũng phải lấy vợ sinh con.  Nên không thể cử nó đi ra bên đó được, chỉ còn có con thôi,  con chính là niềm tin còn lại của mẹ và ba con đấy.

( ZSWW) Vẫn Kịp Nói Lời Yêu ( Hoàn )Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ