- JaeHyuk này, lời cậu nói là thật sao?
JaeHyuk ngước lên nhìn Asahi, tay vẫn xoay xoay phần bàn chân hơi sưng lên của cậu bạn nhỏ. Đôi bàn chân trắng ngần nằm gọn trong lòng bàn tay cậu, như một củ cải be bé được bao lại bởi lá cây.
- Cậu hỏi câu nào?
Asahi ngập ngừng:
- Câu ... thích ấy.
JaeHyuk nhướn mày:
- Câu tớ thích cậu à?
Asahi gật đầu.
JaeHyuk thôi xoay xoay đôi bàn chân mà cậu thường ôm lấy mỗi lúc Asahi để chân trần ngồi trên giường. Cậu lấy vớ, mang cẩn thận vào hai củ cải trắng xinh, nắn nắn lần cuối để Asahi bớt đau.
JaeHyuk ngồi dậy, nhìn cậu bạn bằng tuổi nhưng nhỏ hơn cậu hẳn một cái đầu, Asahi trông có vẻ lo âu, chắc vì cậu im lặng không trả lời gì cả. JaeHyuk đỡ lấy eo Asahi, kéo cậu đứng dậy, còn bản thân thì đi ra phía trước, thốc Asahi lên lưng, gọn gàng cõng cậu về công ty.
- Sahi à... - Sau khi để Asahi yên vị trên lưng, JaeHyuk mới chậm rãi lên tiếng.
- Ừ?
- Chỉ là tớ muốn biết, rốt cuộc là tớ đã làm gì mà cậu không tin rằng tớ thích cậu?
Asahi sững người. Đúng là chẳng có lý do gì, để không nhìn thấy tình cảm của JaeHyuk cả. Tình cảm như thể dùng hết sự tự tin để bày tỏ, dùng hết cả thời gian để chứng minh, dùng hết cả sức lực để biểu đạt. JaeHyuk thích cậu, không phải chỉ để cậu biết, mà dường như nếu còn một người trên thế giới này nghi ngờ điều đó, JaeHyuk cũng phải chứng minh cho được, rằng JaeHyuk thích Asahi lắm, mới chịu thôi.
- Asahi, là do cậu không chịu thừa nhận đúng không? Là do cậu không thích tớ, hay cậu không muốn quen một người con trai, nên cậu mới không chịu tin tưởng tớ như thế.
Asahi vẫn cứ im lặng. Im lặng và Asahi như là một thể, JaeHyuk đã quen, cậu quen đến mức dốc cạn năng lượng ít ỏi sau mỗi buổi tập để chọc chú mèo trắng nhỏ của mình cười, vì mỗi khi Asahi nói cười, JaeHyuk cảm thấy như mình đã đạt một chiến công to lớn.
- Hay thật sự là tớ có làm một điều gì đó khiến cậu nghĩ tớ không thật lòng?
Asahi hơi siết vòng tay ôm cổ JaeHyuk, mệt mỏi ngã đầu xuống lưng bạn. Đối với người chỉ biết làm việc như cậu, suy nghĩ mãi về những điều mơ hồ như tình cảm cứ như đang bị bào mòn hết pin. Nhưng dù cho có nghĩ đến đâu, thì cũng chẳng ra được kết quả gì mới mẻ.
Hồi lâu, Asahi mới nhỏ giọng đáp:
- Tớ không biết, chỉ là...
- Là?
- Thì ... cậu luôn như thế với mọi người mà.
- Như thế? Ý cậu là tớ luôn tỏ vẻ thích mọi người như thích cậu á?
- Không đến nỗi ...
- Nhưng?
- Nhưng cũng gần thế.
JaeHyuk thấy tức sắp chết. Nếu có thể, cậu ước gì bây giờ cả hai đang ở căn phòng chung, cậu chắc chắn sẽ cắn cái bánh bông lan đang lắc lư trên người mình một cái.
BẠN ĐANG ĐỌC
Jaesahi | Vì sao Asahi vẫn còn từ chối?
FanficAsahi hay đặt câu hỏi, mỗi câu hỏi là một lý do vì sao cậu vẫn chưa đồng ý hẹn hò với Jaehyuk, người mà cậu biết đã thích mình từ lâu. "JaeHyuk à, chúng ta khác nhau như vậy, có gì mà cậu thích tớ chứ?" JaeHyuk biết Asahi hay đặt câu hỏi, mỗi câu hỏ...