Sau khi Vương Nhất Bác nói ra câu đó, cái chén mà Tiêu Chiến vừa nhấc lên liền rơi xuống bàn "bụp" một tiếng, miếng canh chua cá và cả hạt cơm vừa được nhặt vào bát lại rơi xuống một lần nữa. Vết dầu vẫn còn dính lại trên bàn. Vương Nhất Phi la lên 1 tiếng, trợn tròn mắt và nói nhỏ: "Thật kinh tởm..."
Lúc này không còn ai chú ý đến nó nữa, mọi người đổ dồn ánh mắt vào Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác giả vờ như không nhìn thấy gì cứ tập trung nếm thử món cá và dưa chua do đầu bếp Tiêu nấu. Miếng phi lê cá mềm và mịn tan trong miệng, để lại vị cay tê tái của hạt tiêu xanh trên đầu lưỡi và vị chua cay nồng nồng, ánh mắt của Vương Nhất Bác hiếp lại, nước mắt trên mi, giống như hoa lê dính hạt mưa, nếu không phải người ngồi bên cạnh là ba mẹ của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến thật sự không nhịn được muốn tiến lên sờ mặt hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cậu.
Không được, không được, Vương Nhất Bác sẽ tuyên bố với ba mẹ mà. Mình ở đây đang nghĩ cái gì vậy? Tiêu Chiến muốn tự tát vào mặt mình. Hơn nữa, mặc dù làm.... nhưng hai người cũng không nói rõ ràng ràng quan hệ giữa bọn họ là gì, Vương Nhất Bác định nói gì với cha mẹ cậu ấy? Tiêu Chiến trở nên lo lắng hơn khi nghĩ về điều đó, và đôi tay dọn dẹp bàn của anh khẽ rung lên.
Vương Viễn Khôn nhìn con trai không trả lời, trực tiếp hỏi: "Là Diệp Kiều sao?"
"Khụ khụ khụ ..." Tiêu Chiến cảm giác như bị sặc và ho sặc sụa.
Vương Nhất Bác cười mà như không cười, nhẹ nhàng phát ra hai chữ: "Không phải."
“Con gái nhà nào vậy?” Mẹ vội hỏi. Vương Nhất Bác tất cả đều tốt nhưng lại quá lạnh lùng, từ trước đến nay con nó chưa có một mối tình nào, làm sao có thể không lo lắng về cô gái mà con mình đã theo đuổi chứ?
Vương Nhất Bác nghiêm nghị trở lại: "Làm sao ba mẹ biết người ta là nữ?"
" Phù--" ngụm nước mà Tiêu Chiến vừa uống lại đột nhiên bị sặc ra, ho đến mức không nói được lời nào, cũng không biết làm cách nào để ngăn lại.
Lông mày Vương Viễn Khôn dần cau lại, trên bàn ăn chỉ nghe thấy tiếng gắo thức ăn lia lịa của Vương Nhất Phi, không khí trong phòng như đông cứng lại, phảng phất có nhiệt độ của điều hòa
Sau một lúc lâu, Vương Viễn Khôn thở dài một tiếng nói: "Bất kể là với ai, người làm ba như ta, ta hy vọng con đối với người ta là thật lòng, đừng vì giận ta mà làm tổn thương đến người ấy..."
Tim Tiêu Chiến nhảy loạn xạ, mỗi lần tim đập đều như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, đập về nơi mềm mại nhất của trái tim, một giọng nói vang lên tận sâu trong tâm hồn anh: Không phải, Vương Nhất Bác không phải giận ba cậu ấy mà với mình.....
Một câu nói đùa thoáng qua trong mắt Vương Nhất Bác, cậu nhàn nhạt nói với Vương Viễn Khôn: " xin lỗi, sự chân thành vốn có của tôi đã bị ông làm tan nát cả rồi."
“ Bùm—”Vương Viễn Khôn đập bàn, tức giận đẩy tay của vợ ra, trầm giọng nói với Tiêu Chiến, “ cháu đưa Tiểu Phi lên lầu trước đi."
"Vâng ..." Tiêu Chiến nhanh chóng kéo Tiểu Phi ra khỏi bàn trong lòng hoảng sợ.
Cả gia đình ba người còn lại ngồi trên ghế sô pha, Vương Viễn Khôn nắm chặt tay vợ, đan vào các ngón tay, nhìn Vương Nhất Bác, chậm rãi nói: "Trước đây, chúng ta chỉ coi con là một đứa trẻ, không thể giải thích nhiều cho con hiểu." Sau này lớn lên không có cơ hội giải thích cho con hiểu, bây giờ ở trong tình huống này mới hiểu được lòng người khó mà đo lường được. Hồi đó ta cũng trải qua rất nhiều, nhưng may mắn thay, có mẹ của con, vợ của ba, người luôn tin tưởng và ủng hộ ba, để ba có được ngày hôm nay ... "
Mộ Tịch Hoa luôn được bàn tay to lớn, ấm áp và quyền lực của chồng nắm lấy, khi nhắc đến quá khứ, quầng mắt bà không khỏi đỏ lên. Vương Viễn Khôn lại nắm tay bà thật chặt và tiếp tục nói với con trai: "Nếu không có sự tin tưởng và ủng hộ của mẹ con, ba đã không có ngày hôm nay. Nhất Bác, ba biết những lời dị nghị và tin đồn ác ý đó đã khiến con tổn thương sâu sắc. Đó là trách nhiệm của ba, ba xin lỗi vì đã không bảo vệ được con ... "
Ánh sáng lờ mờ, người đàn ông gần năm mươi tuổi lần đầu tiên rơi lệ trước mặt con trai mình.
Một lúc sau, Vương Nhất Bác cố nén nước mắt, cố nén đau đớn từ tận sau đáy tim, ấp úng nói: " bây giờ xin lỗi? Đã quá muộn rồi, ông đừng có ở đây diễn kịc với tôi nữa!"
Nói xong liền chạy ra ngoài, đột nhiên không phân biệt được phương hướng, sau khi xoay người liền ổn định, lao ra khỏi cổng.
“ Nhất Bác!” Hai người hoảng sợ muốn đuổi ra ngoài, Tiêu Chiến đột nhiên từ phía sau xông tới, trịnh trọng nói: " để cháu đi tìm cậu ấy!"
BẠN ĐANG ĐỌC
(Bjyx) "One Kiss Set Love" Nụ Hôn Định Mệnh
FanfictionTên gốc: 一吻定情 Thể loại: HE Số chương: 40 Tác giả: 茂舒玉 Trans: Đàm Vũ Thần ( 譚雨晨) - Chuyện kể về Tiêu Chiến, khi ngôi nhà của anh vô tình bị cháy sạch trong một đêm. Anh chuyển đến sống trong gia đình một người bạn học cũ của ba mình. Tại đó, anh và...