Chương 18

610 80 17
                                    

Chương 18

"Tôi nhớ rất rõ, tên cậu ấy là, Vương Nhất Bác."

Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, đầu óc rối như to vò, đứng tại chỗ tay chân luống cuống.

Hóa ra, Tiêu Chiến đã sớm biết tên hắn.

Hóa ra, Tiêu Chiến vẫn luôn nhớ hắn.

Hóa ra, Tiêu Chiến đến đây cũng vì tìm hắn.

Có lẽ thất vọng khi trước dồn nén quá nhiều, từng chuyện từng chuyện khiến Vương Nhất Bác từ lâu đã không dám tưởng tượng lại lần nữa được chính miệng Tiêu Chiến nói cho hắn nghe, vui đến mức quên mất thể hiện ra ngoài.

Tiêu Chiến bị dáng vẻ ngơ ngác của hắn chọc cười, y nắm chặt vai Vương Nhất Bác hướng mặt hắn về phía Đông, ghé vào lỗ tai hắn khẽ nói: "Nhất Bác trời sáng rồi, mọi chuyện đều đã qua."

Mặt trời nhô lên từ phía chân trời ánh những tia nắng dịu nhẹ lên người họ, ánh sáng ấm áp xua tan hết thảy mây mù và bóng đêm, Vương Nhất Bác hít sâu một hơi, rốt cuộc không còn ngửi thấy mùi máu tanh, mùi cỏ xanh ướt đẫm sương, hắn nhắm mắt lại, tiếng súng văng vẳng bên tai đã được những lời vỗ về của Tiêu Chiến thay thế.

"Nhất Bác, ở lại đi."

"Bà mẹ nó! Hai người còn có quá khứ như vậy hả?!" Tưởng Luật không kịp lau thuốc màu ngụy trang trên mặt, trực tiếp nhảy dựng trên đất, "Vậy Tiêu Chiến không phải nhằm vào cậu, mà nhằm vào tất cả chúng ta? Anh ta có phải cảm thấy chúng ta đều là đồ bỏ đi đúng không?"

"Cậu nói ai đấy!" quý Quân túm Tương Luật xuống, hung hăng gõ vào đầu cậu ta một cái, "Nói nhỏ thôi!'

"A." Tương Luật ôm đầu kêu, lại đụng đụng Vương Nhất Bác bên cạnh, "Sau đó thì sao? Tiêu Chiến có nói gì khác với cậu không?"

"Không còn gì khác." Vương Nhất Bác không được tự nhiên dịch sang bên cạnh, "Anh ta bảo tôi ở lại, sau đó thì bọn tôi về đây."

Tương Luật khó có thể tin hỏi: "Trên đường đi không nói gì sao?"

Vương Nhất Bác thành thật lắc đầu: "Không."

Tương Luật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà vỗ đùi: "Cậu đấy! Cậu không phát hiện Tiêu Chiến rõ ràng là chột dạ sao! Phải nắm lấy cơ hội! Hỏi đến cùng tại sao anh ta lại làm vậy với cậu!"

Vương Nhất Bác nghi ngờ nhìn cậu ta: "Không phải vì tôi xuất sắc sao?"

Tương Luật gấp đến mức muốn đạp hắn: "Cậu ngốc à, Tiêu ——"

Hồ Huyền Ẩn lập tức túm chặt cổ áo Tương Luật kéo cậu ta ra sau, ngăn không cho cậu ta nói nửa lời.

Vương Nhất Bác không hiểu lắm, vừa đúng lúc Thập Tam ở phía xa gọi hắn một tiếng, hắn nhanh chóng đứng dậy, vội vàng ném lại một câu: "Tôi đi qua xem sao."

Tương Luật giật lấy cổ áo từ trong tay Hồ Huyền Ẩn, tủi thân ho hai cái: "Cậu làm gì thế?"

"Bớt lắm chuyện đi." Hồ Huyền Ẩn đè thấp giọng xuống, đồng thời liếc Quý Quân như muốn cảnh cáo, "Cậu ấy còn trẻ, đừng trì hoãn cậu ấy."

zsww // Im lặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ