Chương 27

459 59 7
                                    

Chương 27

Vương Nhất Bác bị Tiêu Chiến kéo từ trên tầng xuống. Lúc lên xe, Tiêu Chiến và Tương Luật đổi chỗ ngồi, cũng bất chấp trên xe còn những người khác, trực tiếp ôm hắn vào ngực mình, bởi vì bất kỳ lời an ủi nào đều chẳng còn tác dụng, vậy nên chỉ có thể khẽ khàng vỗ vai hắn.

Vương Nhất Bác đang run rẩy, tuy động tác nhỏ đến mức người khác không thể nhìn ra, nhưng Tiêu Chiến có thể cảm nhận rất rõ. Y vừa áy náy vừa đau lòng, vô phương ứng đối* ôm hắn, trung đội Tiêu vẫn luôn mạnh mẽ bình tĩnh lần đầu hoảng loạn, không biết làm gì mới tốt.

*Vô phương ứng đối: không biết phải đối phó như thế nào, dẫn đến lo sợ trong lòng.

Xảy ra chuyện như vậy, quả thực là sai lầm của y, nếu không phải y quá khinh địch, đi vào lại nghĩ dỗ đứa bé kia trước tiên...

Tiêu Chiến không khỏi nghĩ tới, đứa bé kia bị dọa sợ khóc lớn, cuối cùng được mẫu thân đưa đi trong nước mắt. Đứa bé mới bảy tuổi, lại chứng kiến hình ảnh người trưởng thành cũng phải sợ, không biết tương lai có thể thoát khỏi bóng ma này hay không.

Mà Vương Nhất Bác, ngoại trừ không rơi nước mắt, thì không khác gì đứa bé kia.

Tiêu Chiến nghĩ đến nụ cười trước đây của Vương Nhất Bác, trong lòng càng thêm khó chịu. Sao y có thể, có thể không bảo vệ được nụ cười trong sáng ấy, sao có thể khiến mọi chuyện thành ra như vậy.

Tay Tiêu Chiến lại siết chặt, mặt y dán lên trán Vương Nhất Bác, thậm chí hơi di chuyển một chút, cũng có thể hôn lên môi hắn.

Không ai quan tâm cái này, bọn họ đều trầm mặc ngồi trên xe, không dám nhìn thẳng vào mắt Vương Nhất Bác, từng người ôm súng cúi đầu, thỉnh thoảng ngẩng đầu liếc một cái, thấy hắn vẫn chưa chuyển biến tốt lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Cảnh vật ngoài cửa sổ lao nhanh vun vút, bầu trời rất xanh, hiếm thấy trời đẹp như vậy. Nhưng Tiêu Chiến nhìn ra ngoài, chỉ thấy sương mù dày đặc.

Sau khi trở về lữ đoàn, Tiêu Chiến trực tiếp cõng Vương Nhất Bác về ký túc xá. Hắn rất nghe lời, Tiêu Chiến vốn định để hắn ở giường dưới nghỉ ngơi trước, Vương Nhất Bác lại muốn về giường của mình, sau khi đứng dậy vẫn không quên gấp gọn ga giường cho Tương Luật. Tiêu Chiến đắp kín chăn cho hắn, hắn lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, như thể trong chớp mắt liền ngủ mất, vô cùng lặng lẽ.

Tiêu Chiến nhìn lông mi Vương Nhất Bác run run, không biết là khó chịu chỗ nào, chỉ cảm thấy toàn thân không thoải mái. Y tỉ mỉ dém chăn, rồi rón rén ra khỏi ký túc xá, đến phòng họp mở cuộc họp tổng kết với bốn người khác.

Bởi vì đây là lần đầu thực chiến của đội xung kích đặc biệt, tuy quá trình rất ngắn nhưng cũng đã biểu lộ ra rất nhiều vấn đề không thấy được trong khi huấn luyện, Tiêu Chiến nói gần 40 phút, phân tích rõ ràng tất cả mọi điểm, logic mạch lạc lời nói ngắn gọn, khiến người ta hoàn toàn không thể nhìn ra lòng y loạn như thế nào.

Cuối cùng, y kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chậm rãi đảo qua từng người, im lặng một lát, mới khẽ thở dài: "Vấn đề cuối cùng, nói xem, Nhất Bác phải làm sao bây giờ?"

zsww // Im lặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ