"Ngươi thật không đi Bách Hoa yến?"
"Ừ, không đi."
Trương Bá Ngộ nhíu nhíu mày, nhìn Triệu Thanh Thư ngồi ở đối diện, trong lòng có chút ngoài ý muốn.
Tiếp theo vung lên quạt xếp, cười đến thật là phong lưu: "Ngươi không đi cũng tốt, đến lúc đó ta cùng Oánh Oánh ở bên nhau ngươi đừng có hối hận a."
Triệu Thanh Thư không có biểu cảm gì trên mặt, nhấp một ngụm trà, "Sẽ không, nếu Oánh Oánh thật thích ngươi, ta chúc phúc là được."
Trương Bá Ngộ lạch cạch thu quạt xếp, cắt một tiếng: "Ngươi người này a, vẫn là không thú vị như vậy, rõ ràng thích chết được, cố tình phải làm ra dáng vẻ này."
Nghe vậy, Triệu Thanh Thư cười cười: "Ngươi cái này tình địch nhọc lòng ta làm gì. Huống hồ trời đang giá lạnh, ngươi cầm quạt phất tới phất lui, không thấy lạnh sao."
"Ta thích, đây là tiêu sái. Nói tới muội muội ngươi thương thế sao rồi? Hiện giờ đã khoẻ chưa? Chuyện ngày đó ta cũng có trách nhiệm."
"Đã không có việc gì, không cần để ở trong lòng."
Vừa nhắc đến muội muội nhà mình, Triệu Thanh Thư lại bắt đầu ngăn không được lo lắng.
Trương Bá Ngộ nhìn sắc mặt đối phương dần dần nhiễm buồn rầu, lại nghĩ tới sự tình lần đó khi Triệu Thanh Tử bị thương.
"Chính là vì chuyện Thanh Tử muội muội mà phiền não? Nếu là về Ngô Ưu thì ngươi không cần lo, tiểu tử kia lúc trước quấn lấy ta, sau lại nói thích muội muội ngươi, có lẽ qua một thời gian nàng sẽ thích người khác thôi."
Triệu Thanh Thư nghe vậy có chút không tán đồng: "Nàng tốt xấu cũng là cô nương, kêu nàng tiểu tử là cái đạo lý gì."
Huống hồ Triệu Thanh Thư lo lắng căn bản không phải Ngô Ưu, mà là muội muội nhà mình xảy ra vấn đề.
Nghĩ nghĩ, Triệu Thanh Thư không khỏi thần hồn bay về xa xăm.
Năm đó mẫu thân gả thấp, phụ thân chỉ là cái người đọc sách có vài phần tài văn chương, đối người bình thường mà nói đây là thiên đại chuyện tốt, nhưng phụ thân chí tại triều đình, thân phận phò mã này liền chặt đứt hết thảy con đường làm quan của hắn.
Mẫu thân lấy quyền thế uy hiếp, tưởng như là được đến hạnh phúc mà chính mình mong muốn, ai ngờ nửa đời sau đau khổ đều từ đây mà ra.
Triệu Thanh Thư không có xa cầu quá tình thương của cha, mẫu thân thì ưu tư quá độ, lúc Thanh Tử năm tuổi, mẫu thân ném xuống hai anh em bọn họ, buông tay nhân gian.
Cũng vừa vặn năm đó, một hồi sốt cao thiếu chút nữa làm hắn mất đi muội muội, có điều sau khi được cứu sống thì hai chân Thanh Tử đã không còn cảm giác.
Hắn cao hứng vì muội muội không có theo mẫu thân bỏ lại mình, đồng thời thống khổ vì nhân sinh của Thanh Tử từ nay về sau sẽ trở nên dị thường gian nan. Cho nên thầm hạ quyết tâm, hắn nhất định phải bảo vệ tốt muội muội.
Nhìn sắc mặt Triệu Thanh Thư không thích hợp, Trương Bá Ngộ ném đi quạt xếp, chuẩn xác nện vào đầu Triệu Thanh Thư.