"Anh tự ăn đi, em có đói chết cũng chẳng sao." Vương Nhất Bác xụ mặt, hai má phồng lên, dáng vẻ khiến Tiêu Chiến ngứa tay.
"Đừng nói mấy lời giận dỗi mà." Tiêu Chiến kiềm chế xúc động nhéo má cậu, tính rời chủ đề này, giọng điệu như dỗ dành trẻ con, "Em xem, cho dù anh đáp ứng em, giữa hai chúng ta cũng không có gì thay đổi, nên sống chung thế nào thì vẫn là thế đó. Người thân còn thân cận hơn cả người yêu, đạo lý này em phải hiểu. Nên là vốn dĩ chuyện này không cần khăng khăng thay đổi, có đúng không nào?"
"Khác nhau." Vương Nhất Bác tự nhiên sẽ không bị lừa bởi mấy lời nói cặn kẽ có tính thuyết phục của anh, cậu nhích gần Tiêu Chiến, đôi mắt mở lớn, "Chuyện có thể làm khác nhau."
Tiêu Chiến nghẹn lời, nháy mắt hiểu được tầng hàm ý trong câu nói của Vương Nhất Bác, anh giơ tay không nặng không nhẹ gõ vào đầu cậu một cái, "Trẻ con đừng có nói linh tinh."
Chuyện này chỉ cần anh muốn, đóng cửa lại, anh làm gì với Vương Nhất Bác cũng sẽ không có người nào biết.
Tiêu Chiến cũng không phải người thanh tâm quả dục gì đó, nếu như Vương Nhất Bác không phải em trai mình thì dựa vào dáng vẻ và điều kiện, e rằng anh đã lừa đối phương lên giường sau khi cậu trưởng thành mà không có bất cứ lo lắng phiền phức sau này.
Nhưng anh không thể.
Là một thương nhân, Tiêu Chiến tự nhiên sẽ không vì tương lai mờ mịt mà đánh cuộc người thân thiết nhất, tình trạng của hai người họ lúc này rất tốt, đối với Tiêu Chiến, tiến thêm một bước mà không biết có thành hay không sẽ phá vỡ cuộc sống yên ổn của anh.
Trừ học thức ra, tất cả giáo dục đều là Tiêu Chiến truyền dạy, qua nhiều năm, Tiêu Chiến làm anh, làm cha, làm thầy đã thành thói quen, lúc này vẫn có thể kiên nhẫn nói nhiều lời với cậu, kéo thiếu niên khỏi con đường sai lầm trong thanh xuân quay về quỹ đạo.
"Là vấn đề của anh, bình thường để em thấy tình cảm không chừng mực của anh, em đừng tưởng thế này rất ngầu, thực ra không tốt một chút nào hết, một người như anh vẫn luôn hy vọng em có thể tìm được người mình thích, cho dù là nam hay nữ, chỉ cần là em thật lòng yêu đương, đến lúc đó anh sẽ mua xe mua nhà cho em, em chỉ cần thỉnh thoảng về thăm người già cô độc này là được."
Anh càng nói càng hăng, hận không thể sắp xếp tốt mấy chục năm sau này của Vương Nhất Bác, "Công việc nữa, nếu em thích thì đến làm ở công ty của anh, nếu không thích thì hãy làm những việc em thích, dù sao trong nhà cũng có điều kiện đáp ứng em."
Tiêu Chiến hài lòng chậc một tiếng, "Em xem, thế này không phải rất tốt à?"
Vương Nhất Bác hiển nhiên không mắc bẫy, trừng anh, "Là anh cảm thấy tốt hay em cảm thấy tốt?"
Tiêu Chiến nhún vai, nụ cười có chút ngốc nghếch, "Anh cảm thấy, chẳng ai nghĩ rằng cuộc sống thế này không tốt mà?"
Vương Nhất Bác hừ một cái, vén chăn đứng dậy đeo dép, thản nhiên nói, "Tùy thôi, anh thấy được thì là được."
Tiêu Chiến đưa mắt nhìn bóng lưng của cậu, đồ ngủ rộng thùng thình treo trên người Vương Nhất Bác không che giấu nổi bả vai mỗi lúc một rộng lớn của cậu, bóng lưng thẳng tắp, có lẽ mỗi ngày đều ở trong tầm mắt nên Tiêu Chiến vẫn chậm chạp với sự trưởng thành của Vương Nhất Bác.
BẠN ĐANG ĐỌC
BJYX | Trans | Đáp trả chính thức
Fiksi PenggemarTên gốc: 官方回答 Tác giả: 失灵 Link: http://yigexiewende0616.lofter.com Số chương: 11 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Tình trạng bản dịch: Hoàn thành Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.