Tiêu Chiến vòng qua eo Vương Nhất Bác, vẻ mặt lười biếng mang theo tia thoả mãn, anh từ từ kéo cao áo ngủ của chàng trai trẻ, vuốt nhẹ phần eo thon gầy.
"Trong nhà không có đồ gì, không tiện."
Anh nói xong thì giữ lấy đầu Vương Nhất Bác hôn xuống mắt cậu, cánh môi quét qua lông mi dài, "Ngoan, lần sau chúng ta làm."
Vương Nhất Bác không trả lời, đảo khách thành chủ hôn anh. Lần này cậu càng thêm thuần thục tấn công mạnh mẽ, tất cả kỹ năng gần như được vận dụng đến mức độ cao nhất, Tiêu Chiến còn chưa lấy lại tinh thần đã bị người trẻ tuổi hôn đến mức có phần choáng váng, bàn tay đặt ở eo cậu cũng trượt xuống, ngón tay được Vương Nhất Bác đan lấy kéo lên đỉnh đầu, vừa nãy là anh dạy cậu lấy hơi, lần này lại đến lượt bản thân lại có chút hít thở không thông, lồng ngực cảm giác hơi đau.
Vương Nhất Bác kéo ngăn kéo tủ lấy ra một ống không biết là gì bóp ra lòng bàn tay, cúi người hôn xuống xương cung mày và mắt của Tiêu Chiến.
Đôi mắt đó là nơi mỗi lần Vương Nhất Bác chú ý đều không khống chế tim đập nhanh.
Là nơi anh đã dùng để chọn cậu ở cô nhi viện.
Vương Nhất Bác không quan tâm giờ phút này Tiêu Chiến là dấu chấm trong cuộc đời mình , tất cả lời nói cùng hành động của cậu đều được thực hiện vì đối phương, chỉ bởi vì anh là Tiêu Chiến, là người cứu vớt cuộc đời cậu.
Tiêu Chiến nheo mắt nhìn cậu, giọng nói hơi khàn, "Sao thế?"
"Đồ....... em có chuẩn bị." Vương Nhất Bác cọ cọ môi dưới và nốt ruồi của anh, nhìn chằm chằm Tiêu Chiến vẻ mặt
Tiêu Chiến ngớ ra, nghĩ cậu vậy mà đã chuẩn bị đến bước này, không khỏi đau lòng, chủ động chạm vào môi Vương Nhất Bác, khẽ nói, "Đưa cho anh nào."
Vương Nhất Bác lắc đầu, "Để em."
Tiêu Chiến nghe xong càng thêm đau lòng, có lẽ đứa nhỏ này cho rằng chỉ một bên tình nguyện, cho dù đã đến lúc này vẫn lo lắng Tiêu Chiến sẽ cự tuyệt cậu nên mới đòi chủ động làm màn dạo đầu.
Anh vừa muốn nói gì đó thì Vương Nhất Bác đột ngột giữ lấy đùi anh, nặn dịch thể mát lạnh ra tay.
Tiêu Chiến: ?
Anh ngây người, không phản ứng được hiện tại đang là tình huống gì.
Mãi đến khi ngón tay mảnh khảnh của đối phương đi vào nơi bí ẩn kia, muốn dùng bôi trơn cọ mở lối vào khép kín, Tiêu Chiến mới giãy giụa ngồi dậy, đè ngón tay của Vương Nhất Bác lại, đồng tử bởi vì chấn kinh mà mở to, trông có phần ngây thơ, "Em làm gì vậy?"
Vương Nhất Bác ghé sát vào anh, môi của cậu và anh cũng kề sát, hơi thở nóng bỏng lướt qua cánh môi, "Giúp anh......"
Hai chữ còn lại rất nhẹ, hòa lẫn trong hơi thở ấm áp nhưng lại khiến cho lòng Tiêu Chiến dâng lên tia sợ hãi.
"Đợi, em đợi chút...... tại sao, là anh...... em......" Tiêu Chiến nói năng lộn xộn, thậm chí lời nói ra cũng không hoàn chỉnh, tình hình phát triển không giống trong tưởng tượng của anh, anh chưa từng nghĩ Vương Nhất Bác sẽ ở trên.
BẠN ĐANG ĐỌC
BJYX | Trans | Đáp trả chính thức
FanfictionTên gốc: 官方回答 Tác giả: 失灵 Link: http://yigexiewende0616.lofter.com Số chương: 11 Tình trạng bản gốc: Hoàn thành Tình trạng bản dịch: Hoàn thành Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.