Partie 10

101 8 0
                                    

CHƯƠNG 10: MỘT NGÀY VẤT VẢ

Đêm qua khá là yên bình. Chẳng có động tĩnh gì lạ cả. Vả lại cũng chẳng gom thêm được chút manh mối nào. Tên hung thủ ra tay quá lộ liễu nhưng cũng quá sạch sẽ, đến mức chẳng có gì còn sót lại để tôi có thể theo đó và tóm cổ hắn. Hiện tại thì tôi chẳng biết nên làm gì hơn là mong rằng sẽ hé thêm một chút bức màn bí mật vào cái đêm ả điếm Mary Ann Nichols bị giết.

Một chai rượu rum vào đêm hôm qua khiến tôi vẫn còn chóng mặt và đau đầu. Ừ thì chẳng có say mấy, vẫn tỉnh táo như thường nhưng tại sao lại chóng mặt và đau đầu thế nhỉ? Tôi nghĩ có lẽ chỉ là do tôi mệt mỏi vì thiếu ngủ mà thôi, chứ chẳng ai rỗi hơi mà đầu độc tôi đâu.

Mệt thì mệt nhưng công việc vẫn là trên hết. Sáng hôm sau buổi gác đêm, thì bốn chàng ngự lâm và "phu nhân Tréville", tính cả hai bóng hồng kia cũng đi ngủ bù cả, trừ tôi ra. Tôi phải đến "giải quyết" ông thợ quét ống khói say bí tỉ suốt ngày kia và đám tình báo tí hon gốc Pháp đó.

- Paulie này, ông ta đâu? Cái lão suốt đêm hết ngày say sưa nồng nặc mùi rượu làm thuê nhà cậu ấy?

- À, hôm nay không may, tớ xin lỗi. Ông ta xin nghỉ vài tuần.

- Tại sao, tại sao hả? Tại sao lại đúng hôm nay cơ chứ? Ta lại chẳng biết khi nào hắn ta ra tay nữa, lại càng chẳng biết hắn chỉ giết một người, hay lấy việc giết người làm thú vui hoặc để trả thù đời nữa! Ghét thật!

Khi hay tin một đầu mối khá quan trọng, một nhân chứng đáng giá vuột mất khỏi tay, tôi trở nên cáu gắt. Mấy đêm trắng mắt mà chỉ thu về bấy nhiêu thôi sao? Chỉ là khoảnh khắc mười hai giờ rưỡi đêm khi nạn nhân rời khỏi quán rượu và lúc hai giờ rưỡi sáng khắc cuối cùng nạn nhân được thấy còn sống tại góc đường Osborn ( phố Buck's Row ) và sau đó vào bốn giờ kém hai mươi phút sáng thì được phát hiện đã chết? Từ lúc mười hai giờ rưỡi lúc nạn nhân rời quán rượu trong tình trạng say khướt đến hai giờ rưỡi sáng cô ta đã làm gì, đi đâu? Và bí ẩn là, khoảng từ hai giờ rưỡi về sau thì cô ta đã bị giết rồi hay còn sống và sau đó mới bị sát hại trong khoảng từ đấy đến ba giờ rưỡi? Tôi không hề biết gì hết, và cũng chẳng tìm thêm được gì!

- Hắn...?

- Tên hung thủ, tên đồ tể điên loạn nào đó đang đùa tôi với con dao mổ lợn của hắn đấy. Hắn nấp trong bóng tối, nghĩ rằng có thể đùa chơi với con cáo bông xù này bằng một trò chơi nho nhỏ là "giấu manh mối đi". Hắn nghĩ hắn đang đùa với ai? Hắn nghĩ hắn đùa với ai chứ!

- Thôi, thôi. Bớt giận đi mà, Sherly, tớ đem đến một thứ cậu rất thích đây này.

Janet vừa đến, và có vài đứa bé rụt rè theo sau.

- Buổi sáng tốt lành, thưa Mademoiselle.

Giọng nói này nghe quen quá... Hình như là của thằng nhỏ...

- Chúng cháu chúc một buổi sáng tốt lành, thưa Mlle Taylor, Mlle Serlbrint và...

Ba bốn giọng bé gái cất lên. Chẳng lẽ...

- "Thứ tớ thích" đấy, cậu tuyệt lắm Jenny! Đội tình báo phố Southwark, không còn thứ nào đáng giá hơn!

Janet mỉm cười hãnh diện như thể tự tưởng thưởng vì mình vừa làm một điều tốt đẹp.

Đấu với Jack the RipperNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ