Chap 32

636 43 0
                                    

Minh Hạo vô hồn nhìn vào hư không, hỏi:
- Vương gia đâu?
Tiểu Đình lau nước mắt, thút thít thưa:
- Vương gia á? Vương gia... hình như ngài ấy đến phủ tướng quân của Hoàng Phủ công tử rồi. Bọn họ là bằng hữu mà.
Cậu như xác sống nhìn Tiểu Đình:
- Tiểu Đình! Ta cảm thấy hơi đói bụng. Mà canh móng dê kia cứ ngửi thấy lại buồn nôn. Hay là... em đi làm điểm tâm cho ta nhé! Ta có chút thèm ăn bánh hoa mai em làm. Nhớ là phải hoa mai tươi vừa mới hái trên cây nhé, như vậy bánh mới ngon.
Tiểu Đình đang lo lắng Vương phi nhà mình không chịu ăn gì, lại còn nôn ọe. Giờ thấy Vương phi nói thèm ăn, cậu không chút nghi ngờ vui vẻ đi làm ngay.
Minh Hạo đợi Tiểu Đình đi rồi, vội vàng đến phía tủ quần áo lấy đồ. Hôm qua được Tiểu Đình dạy cách làm bánh hoa mai, công đoạn cũng khá phức tạp, đặc biệt là hái hoa nữa. Phải chọn những bông hoa mới nở như vậy bánh mới thơm và ngon. May mà ở Vương phủ có những thợ làm vườn giỏi, ủ cây mai được cho đến cuối tháng hai bây giờ.
Thu xếp xong đồ đạc, chợt nhìn thấy một chiếc khăn tay rơi xuống đất. Nhặt lên xem, thì ra là chiếc khăn mây ngũ sắc mà Tiểu Đình thêu tặng cậu hồi sinh nhật. Khẽ vuốt ve chiếc khăn, một giọt lệ rơi xuống rồi nhòe ra cái khăn. Tiểu Đình à! Ta xin lỗi. Ta không thể dẫn theo em cùng bỏ đi. Vì sau khi xem nhiều phim và đọc nhiều tiểu thuyết, ta đã rút ra kết luận: có đi trốn thì cũng không nên dắt theo nữ nhân. Nữ nhân rất phiền phức.
--------------
Phạm Thừa Thừa vừa đặt chân vào cổng Tam Vương phủ đã thấy một a hoàn mặc y phục hồng- màu y phục dành cho người hầu trong vương phủ vội vàng chạy ra. Nhìn kỹ lại là a hoàn thiếp thân bên người Minh Hạo. Tiểu Đình hốt hoảng chạy đến. Không nghĩ gì đến hành lễ mà vừa khóc vừa nói:
- Vương gia! Vương gia! Vương... Vương phi mất tích rồi!
Câu nói đó như sét đánh ngang tai, hắn không tin hỏi lại:
- Ngươi... Ngươi vừa nói... cái gì?
Tiểu Đình khóc nấc lên:
- Vương... Vương phi nói... thèm ăn bánh... hoa mai nô tỳ làm nên sai nô tỳ đi làm. Đến... đến khi nô tỳ quay lại thì đã không thấy Vương phi đâu... đâu nữa. Nghĩ người chỉ đi dạo hoa viên nên nô tỳ đã... đi tìm. Nhưng tìm mãi không thấy... Khi quay lại Tiêu Uyển viện thì phát hiện tủ quần áo thiếu mất mấy bộ, ngoài ra trang sức còn bị lấy hết nữa.
Hắn tự trấn an mình Minh Hạo chỉ lại trèo tường trốn phủ đi chơi như lần trước. Quần áo, trang sức... y... y chỉ là đem đi quyên góp thôi. Có Từ Khôn đi cùng y rồi... sẽ không sao.
Phạm Thừa Thừa trở lại thư phòng mà lòng nóng như lửa đốt. Ước chừng khoảng nửa canh giờ sau thì Từ Khôn phi thân vào thư phòng. Tâm trí hắn đang căng ra như dây đàn, vội hỏi:
- Minh Minh...y...
Từ Khôn chắp tay hối lỗi:
- Thuộc hạ vô năng, để mất dấu Vương phi rồi.
"Rầm!"

Phạm Thừa Thừa tức giận đập mạnh xuống bàn. Đường đường là thủ lĩnh ám vệ mà lại mất dấu một nam nhân không chút võ nghệ? Tức giận như vậy nhưng hắn vẫn nghĩ Từ Khôn cũng đã tận lực rồi. Điều chỉnh lại cảm xúc, hỏi:
- Cụ thể?
Từ Khôn chấp tay bẩm báo:
- Thuộc hạ bám theo Vương phi từ khi người trèo khỏi Vương phủ. Người mặc y phục xanh lam, đội mũ có mạng che. Rồi Vương phi ghé vào một khách điếm, đến khi ra khỏi đó lại đi rất lòng vòng suốt nửa canh giờ. Thấy lạ, thuộc hạ đã chặn đường. Nhưng... đó không phải Vương phi nữa mà là nam nhân khác.
Phạm Thừa Thừa hít một ngụm khí lạnh, gật đầu:
- Hạo Hạo! Ngươi dám dùng kế ve sầu thoát xác. Được lắm, không hổ danh tài nhân. Từ Khôn, phát lệnh khẩn cấp truy tìm Vương phi. Nhớ là không được làm y bị thương.
------------------
Minh Hạo một thân nam trang màu nguyệt bạch đơn giản, dạo bước đi về phía cổng thành. Cậu xuyên không tới đây nên trở thành kẻ mù đường. Cậu không biết mình sẽ đi đâu? Đến đâu? Sống ở đâu? Cậu chỉ có một ý niệm đó là rời khỏi kinh thành, rời khỏi Phạm Thừa Thừa, cách càng xa hắn càng tốt. Cậu không muốn trở thành con rối cho kẻ khác lợi dụng, đặc biệt kẻ đó lại là nam nhân mình yêu.
Vừa đặt chân ra khỏi cổng thành thì nghe thấy đằng sau một loạt tiếng vó ngựa lộc cộc vang lên. Minh Hạo khẽ nghiêng đầu quay lại nhìn thì phát hiện ra người cầm đầu là Hắc Long. Khỏi cần nói cũng biết là nhận lệnh đi tìm anh rồi. Lo lắng sẽ bị phát hiện, xốc lại tay nải đang đeo bên vai, chân bước nhanh về phía trước.
---------------
- Vương gia! Vẫn chưa có tin tức của Vương phi!- Ám vệ lo sợ bẩm báo.
Phạm Thừa Thừa kìm lại cảm giác muốn giết người cho hả giận của mình, rít qua kẽ răng:
- Lui xuống! Tiếp tục tìm kiếm.
Minh Hạo, rút cuộc ngươi đã ở đâu trong một tháng qua? Ngươi có sống tốt không? Nhớ ta không? Ta nhớ ngươi lắm. Vì sao ngươi lại bỏ đi vậy?
--------------
Sau một tháng bôn ba vất vả, cuối cùng Minh Hạo cũng tới thành Sơn Thủy. Nơi này được gọi như thế vì có rất nhiều cảnh đẹp giữa núi sông đan xen hài hòa, rất thích hợp để du ngoạn.
Đang đi giữa đường Minh Hạo gặp một đám rước dâu, tiếng kèn trống nhộn nhịp, người xem đám rước rất đông. Chợt nhớ đến Tứ Vương gia Âu Dương Lãnh Thần và Linh Băng Quận chúa tháng ba là thành thân, giờ cũng đã qua rồi. Mặc dù đối với cậu, bọn họ không phải thân từ bé như Minh Hạo cổ đại, nhưng gần một năm chơi với nhau, cậu thấy họ rất tốt. Không biết họ giờ thế nào?
Bất ngờ đầu truyền đến cảm giác chóng mặt hoa mắt, cậu vội vàng vịn vào bức tường bên cạnh. Đợi tỉnh táo một chút, nhìn phía trước có y quán, cậu liền bước nhanh đến đó. Từ lúc bỏ đi đến giờ, cậu rất hay bị như vậy. Đã thế còn cứ ngửi thấy mùi thức ăn là nôn ọe.

[Chuyển ver|Thừa Hạo] Vương Phi Thất Sủng: Hạo Hạo! Ngươi dám.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ