Phạm Thừa Thừa tức giận lao về phía Minh Hạo.
"Bốp"
Một cái tát giáng mạnh xuống má Minh Hạo đau rát. Cậu còn chưa kịp định hình rõ đã lại bị hắn xô ngã. Đầu cậu đập vào bàn đau điếng, còn có thể cảm nhận được một dòng máu nóng đang từ từ chảy ra chỗ bị đập vào bàn.
Phạm Thừa Thừa cầm cổ tay cậu lôi lên để anh đối diện với hắn. Ánh mắt hắn vằn tia máu, tức giận gầm lên:
- Tiện nhân! Ngươi cướp mất ghế Vương phi của nàng ấy, nay lại còn độc ác hại chết đứa con mới ba tháng của nàng ấy. Ngươi như vậy xứng đáng làm Vương phi sao? Nàng ấy đã làm gì ngươi mà ngươi lại bắt nàng quỳ dưới trời tuyết rơi hơn một canh giờ? Bất quá cũng chỉ là đổ trà nóng lên tay ngươi thôi mà. Chẳng phải nàng ấy đã xin lỗi, nói mình không cố ý sao?
Minh Hạo sợ hãi cộng với việc vết thương phía sau đầu đau đớn, không nói được gì.
Hắn bóp chặt bàn tay của cậu:
- Bàn tay này của ngươi chẳng nhẽ còn quý hơn sinh mạng đứa con của ta và nàng ấy sao? Nếu đứa con của ta đã không còn... bàn tay của ngươi cũng đừng hòng giữ lại.Nói rồi, không biết hắn lấy đâu ra một thanh đoản kiếm, không chút lưu tình chặt mạnh xuống tay anh.
Minh Hạo sợ hãi, hét ầm lên:
- A... Đừng...!
- Hạo Hạo! Hạo Hạo! Ngươi sao vậy? Có ta, có ta đây! Đừng sợ.
Minh Hạo hoàn hồn thì thấy mình đang ở trong bờ ngực quen thuộc thì đần ra. Thở phào nhẹ nhõm, thì ra anh tưởng tượng thôi.
Cậu đẩy hắn ra, thắc mắc hỏi:
- Ngươi... đến đây làm gì? Xử tội ta vì phạt Trắc phi quỳ dưới tuyết đến sảy thai ư?
Tiếng cười trầm thấp vang lên, hắn dịu dàng véo mũi nhỏ của cậu:
- Đồ ngốc! Ngươi nghĩ cái gì vậy? Ta đến xem tay ngươi thế nào thôi!
Nói rồi hắn kéo hai bàn tay cậu, cẩn thận xem xét. Bàn tay trắng nõn mới lúc trưa còn gắp thức ăn cho hắn mà giờ đây đã bị đỏ một mảng. Hắn đau lòng nhíu mày:
- Có đau không?
Cậu cười cười:
- Đại phu nói chỉ là bỏng nhẹ thôi, bôi thuốc mấy ngày là khỏi, sẽ không để lại sẹo.Hắn gật gật đầu. Thổi nhẹ nhàng lên chỗ bị bỏng cho cậu.
Minh Hạo thấy lạ, bèn dè dặt hỏi:
- Chuyện... Trắc phi sảy... thai...
Phạm Thừa Thừa vẫn tiếp tục mân mê bàn tay cậu, nhàn nhạt đáp:
- Không phải do ngươi làm!
Minh Hạo ngạc nhiên cực độ:
- Sao ngươi biết? Trắc phi nói cho ngươi như thế ư?
Mặc dù nghĩ giả thuyết này không bao giờ có thể xảy ra...nhưng cũng chỉ có thể là như thế.
Lúc này Phạm Thừa Thừa mới ngẩng đầu nhìn cậu, dịu dàng vén lại mấy sợi tóc bên mái. Hắn nhẹ nhàng nói:- Ta cho người bảo vệ người!
Đáy lòng truyền đến cảm giác ấm áp không thể gọi tên, Minh Hạo ôm chầm lấy hắn:
- Ngươi tin ta là tốt rồi!
Phạm Thừa Thừa xoa xoa đầu cậu, nói:
- Giờ ta qua Vân Uyển viện xem thế nào. Tối sẽ đến thăm ngươi.
........................
........................
Vân Uyển viện- Trắc phi! Như vầy có đáng không? Vừa mất đi tiểu Vương gia, lại còn bị hàn khí xâm nhập.- Tố Hà đau lòng nói.
Lưu Vân yếu ớt nằm tựa trên giường nhưng ánh mắt không che dấu sự độc ác. Nàng ta cười nhạt:
- Đáng! Đương nhiên là đáng. Chỉ cần loại bỏ được Minh Hạo, giữ được trái tim Vương gia và hơn hết là leo lên ngôi vị Vương phi. Vương gia đang được Hoàng thượng cho giúp xử lý triều chính, ai cũng biết tân đế sẽ là Tam Vương gia. Chỉ cần ta làm Vương phi, vậy khi ngài ấy lên ngôi thì hậu vị sẽ là của ta...khụ khụ...
Tố Hà vội cầm chén trà đưa cho Lưu Vân:
- Nhưng... Lỡ đâu... đó là tiểu vương gia thì sao? Dù gì đó cũng là... cốt nhục của người.
Lưu Vân đắc ý nói:
- Chỉ cần loại được y, mất đi đứa bé này thì chẳng là gì!Lưu Vân nhớ lại hôm nàng phát hiện mình có thai, Vương gia đến đây thăm nàng.
"- Lưu Vân! Hay là nàng giao lại quyền xử lý Vương phủ cho Minh Hạo đi.
Vương gia không hỏi thăm gì đến đứa bé mà nói đến chuyện khác.
Lưu Vân bất mãn hỏi:
- Vì sao thiếp phải trao trả? Vốn dĩ chức vị đó của thiếp mà. Rút cuộc y đã làm gì mê hoặc ngài rồi?
Vương gia thở dài:
- Minh Hạo là chính thê, nắm quyền xử lý Vương phủ là đúng. Liên quan gì đến mê hoặc hay không mê hoặc.
Nàng uất ức, gào lên:
- Chẳng phải ngài hứa với thiếp là để thiếp nắm quyền, sau này sẽ phế y lập thiếp làm Vương phi sao? Bây giờ thiếp có thai rồi đó, đây là lí do quá tốt để phế Vương phi còn gì? Mãi không có con, không làm trọn đạo làm thê. Ngài chỉ cần cùng phụ thân thiếp dâng tấu lập đứa con trong bụng thiếp làm thế tử là được mà!
- Không được!- Vương gia quả quyết phản đối"
Lưu Vân thở dài. Vốn dĩ ngài ấy đâu có cần đứa con này. Thế nên hi sinh nó để trèo lên thì nàng cũng không ngại.
- Vương... Vương gia!- Tố Hà mặt biến sắc, hoảng sợ hành lễ.
Câu nói đó kéo Lưu Vân ra khỏi tưởng tượng, nàng ngước mắt nhìn nam nhân đang đùng đùng lửa giận đứng ở cửa mà sợ hãi. Liệu... ngài ấy đã nghe thấy cuộc nói chuyện của nàng và Tố Hà chưa? Tự trấn an bản thân, chẳng qua Vương gia tức giận vì vừa từ chỗ Minh Hạo về thôi.
Phạm Thừa Thừa tức giận nhìn Tố Hà, gầm lên:
- Ra ngoài!
Tố Hà sợ hãi đến nỗi mặt trắng bệch, ấp úng giải thích:
- Vương... Vương gia! Không phải... không phải như thế đ...đâu. Trắc phi do... quá đau lòng vì... vì mất tiểu vương gia nên... nên mới ăn nói hàm hồ... như vậy...
Phạm Thừa Thừa gào lớn:
- Bổn vương bảo ngươi cút ra ngoài!
Tố Hà giật thót, lo lắng nhìn Trắc phi yếu ớt nằm trên giường rồi vội vàng thi lễ lui ra.
Lưu Vân bình ổn lại tâm trạng, yếu ớt xuống giường hành lễ. Nhìn nàng ta như bông hoa dưới gió, chỉ cần gió mạnh một tí cũng có thể bay mất. Khiến cho nam nhân chỉ muốn ôm vào lòng bảo vệ cho thật tốt.
"Bốp!"
Một cái tát thật mạnh giáng xuống mặt Lưu Vân khiến nàng ta không đứng vững mà ngã nhào.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Chuyển ver|Thừa Hạo] Vương Phi Thất Sủng: Hạo Hạo! Ngươi dám.
FanfictionThể loại: Xuyên không, boylove, sinh tử văn, HE Bản chuyển ver chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không đem đi nơi khác Không tiếp các bạn kì thị boylove Mọi chi tiết trong truyện đều là sản phẩm của trí tưởng tượng...