Chap 20

898 62 0
                                    

- Tam Vương gia, Tam Vương phi giá đáo!

Hai người đều mặc y phục màu lục bích. Nam thanh, nam tú sóng vai tiến vào, phía sau là mấy cung nữ đi theo hầu hạ. Nam mạnh mẽ, nam uyển chuyển, mỗi người một vẻ nhưng khi đứng chung lại hòa hợp không ngờ. Bước đi đã thu hút hết ánh mắt của mọi người trong đại điện.
Mọi người vội vàng hành lễ với đôi trai tài trại sắc vừa bước vào.

Minh Hạo có chút lo lắng. Đây là lần đầu tiên kể từ khi xuyên qua cậu ở chỗ đông người như thế này. Cậu chỉ sợ làm ra điều gì đó không đúng rồi lại "Cổ ở lại nhé! Đầu đi đây!"thì toi.

Cậu theo Phạm Thừa Thừa đi về vị trí dành cho Tam Vương gia. Phạm Lãnh Thần ngồi bàn bên cạnh, thấy họ đến cũng đứng lên chào hỏi:

- Tam hoàng huynh! Minh... Tam hoàng tẩu.

Nhìn trước, ngó sau đánh giá xung quanh một lượt. Ngoài các vị đại thần cùng gia quyến của họ ra thì trong điện cũng chỉ có Tứ Vương gia và hai vị phi tần nào đó. Đang mải mê suy nghĩ thì bị giọng nói the thé của công công ngoài điện vang lên:

- Trưởng công chúa giá đáo! Linh Băng Huyện chúa giá đáo!

Ngoài cửa, hai mỹ nhân thướt tha bước vào. 

Người đi trước xinh đẹp diễm lệ, một thân cung phục màu hồng thêu những con bướm. Theo bước chân của nàng, những con bướm như có thần, dập dờn bay lượn sinh động.

Sau nàng là một mỹ nhân mặc váy lụa màu xanh trúc, khoác áo trắng mỏng, bên trên có hình lá trúc theo bước chân uyển chuyển của nàng mà tựa đang rơi. Bộ y phục đó làm nổi bật lên vẻ xinh đẹp dịu dàng của nàng.

Các nàng tiến về phía Tam Vương gia và Tứ Vương gia trong sự hành lễ của mọi người. Hai nàng uyển chuyển hành lễ:

- Tam hoàng huynh! Tứ hoàng huynh!

- Tam biểu ca! Tứ biểu ca!

Khi họ chuyển mắt sang nhìn vào nam tử đang ngồi cạnh Tam ca của họ thì lập tức vui mừng, hô to:

- Tam hoàng tẩu!

- Tam biểu tẩu!

Minh Hạo giật bắn mình, đánh rơi miếng điểm tâm cậu đang định lén cho vào miệng. Cậu nhìn bọn họ cười khan hai tiếng:

- Hơ hơ...! Công chúa! Huyện... chúa!

Trưởng công chúa lôi kéo tay cậu:

- Tam hoàng tẩu, chúng ta ra ngoài kia hàn huyên đi. Muội rất là nhớ tẩu đó.

Linh Băng Huyện chúa gật đầu phụ họa:

- Đúng! Đúng! Đúng! Lâu lắm rồi không có gặp biểu tẩu.

Phạm Thừa Thừa ngồi bên cạnh khẽ cười nhìn Trưởng công chúa:

- Lãnh Yên! Muội đã sắp lấy chồng rồi mà còn như trẻ con vậy?

Trưởng công chúa Phạm Lãnh Yên chu môi bất mãn, rồi liếc nhìn Tứ Vương gia đang ngồi và Linh Băng Huyện chúa đứng bên cạnh cười đầy hàm ý:

- Tứ Hoàng huynh còn chưa có lấy vợ, hoàng muội đây sao dám lấy chồng?

Tứ Vương gia đang uống rượu, nghe được câu nói của hoàng muội yêu quý thì ho sặc sụa. Còn Linh Băng huyện chúa thì xấu hổ đỏ mặt. Minh Hạo nhìn biểu hiện của hai người này cũng có thể dễ dàng biết được bọn họ có ý với nhau.

[Chuyển ver|Thừa Hạo] Vương Phi Thất Sủng: Hạo Hạo! Ngươi dám.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ