CHƯƠNG 5

13.2K 285 44
                                    

Chương 5: Đêm thứ tư - Người đàn ông tức giận làm Quý Tín bị thương (Kết thúc thời cấp ba)

Quý Tín tỉnh lại thì đã thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Quý Tín mặc xong quần áo rồi xuống tầng, chỉ thấy một người đứng tuổi đứng ở bên cạnh bàn ăn: "Cậu Quý, cậu tỉnh rồi. Tôi là quản gia, cậu chủ đã dặn cậu ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi đến trường."

Quý Tín nhìn bữa sáng phong phú trên bàn, hỏi: "Anh ta... Đã đi đâu rồi ạ?"

"Thật ngại quá. Việc của cậu chủ thì tôi không được rõ ràng cho lắm, cậu vẫn nên gặp cậu chủ để hỏi thì tốt hơn." Ông nhìn Quý Tín, trong mắt hiện lên chút khinh thường. Người bò lên trên giường cậu chủ nhà mình đúng là quá nhiều mà.

"À... Tên... Vậy tên của anh ta là gì vậy... Cháu... Cháu vẫn chưa biết tên của anh ta." Quý Tín có chút ngại ngùng, cúi đầu xuống.

"Cậu ăn bữa sáng đi thôi. Có một số việc tự cậu hỏi cậu chủ sẽ tốt hơn nhiều." Quản gia vẫn cung kính như cũ.

Quý Tín thấy không hỏi thêm được gì, đành phải ngồi xuống dùng bữa sáng.

"Cậu Quý, ngoài cửa đã có xe chờ rồi, cậu chủ đã chuẩn bị xe đưa cậu đến trường."

Quý Tín nhìn chiếc xe hơi đắt tiền đang đỗ trước cửa, chầm chậm nói: "À... Không... Không cần đâu ạ, cháu tự bắt xe là được rồi." Nói xong cũng chạy nhanh ra ngoài, không quay đầu lại.

Quản gia nhìn Quý Tín đã chạy xa, lấy điện thoại gọi cho người đàn ông: "Cậu chủ, cậu Quý từ chối đưa cậu ấy đến trường, muốn tự mình bắt xe đi."

"Ừ..." Người đàn ông cúp điện thoại, nhìn dòng xe ngược xuôi dưới đường. Nếu có thể đem đứa trẻ kia trói vào bên người mình mãi mãi, một giây cũng không rời thì thật tốt.

Quý Tín ngoan ngoãn đi học, tan học thì về thẳng nhà mình. Lần này người đàn ông kia không xuất hiện trong ngõ nhỏ.

Quý Tín bỏ cặp sách xuống, ăn linh tinh vài thứ, tắm rửa xong rồi lên giường nằm.

Nửa đêm, Quý Tín cảm thấy hô hấp của mình có chút khó khăn. Vừa mới mở mắt ra đã bị một nụ hôn nóng bỏng lấp kín miệng.

"A..." Quý Tín giãy giụa, không đeo kính nên không nhìn rõ một cái gì cả.

Người đàn ông thấy Quý Tín cứ giãy giụa như vậy liền giơ tay cho Quý Tín một cái tát. Quý Tín bị tát thì có chút sửng sốt, chợt nhận ra dịu dàng hai ngày nay chỉ là lỗi giác của mình thôi. Người đàn ông này chính là người đã bắt cóc mình, là người đã ép buộc mình làm chuyện đó, sao mình lại có thể quên được chứ.

"Ai cho em trở về, hả?" Người đàn ông nắm lấy cằm của Quý Tín: "Không phải tôi đã nói với em là ở bên kia rồi sao? Ai cho phép em trở về hả?"

Quý Tín sợ hãi đến run rẩy, nước mắt cứ thế mà xuống.

Người đàn ông nhìn thấy dấu tay hiện rõ trên mặt của Quý Tín thì vô cùng đau lòng: "Xin lỗi em mà bé yêu... Tôi chỉ là tức giận một chút thôi... Tôi..."

Giọng của Quý Tín run run: "Anh buông tha cho tôi đi... A... Cầu xin anh đấy... Tôi rất sợ... Anh thả tôi ra được không?"

"Thả em? Em nằm mơ đi! Cả đời này tôi cũng sẽ không buông tha cho em, em chỉ có thể ở trên giường mà bị tôi... Tôi nói cho em biết, Quý Tín... Sức chịu đựng của tôi là có giới hạn, đừng có mà chọc giận tôi." Cằm của Quý Tín bị người đàn ông nắm chặt đến đỏ cả lên.

[ĐAM MỸ/EDIT] HÀNG ĐÊM HOAN HẢO (CAO H/THÔ TỤC)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ