CHƯƠNG X

416 17 0
                                    


Triệu Hiểu Vĩ lái xe về biệt thự, chạy thẳng vào garage để đỗ xe, từ đằng sau cẩn thận ôm một người đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi xe rồi xoay người đi vào nhà, một cảm xúc kì lạ mà hắn không thể hiểu nổi chợt dâng lên trong lòng.

Rời nhà đã hơn một tháng, vừa bước vào thì ngọn đèn tự động bật lên, cứ tưởng rằng sẽ chứng kiến một màn bề bộn hỗn độn bên trong, Hiểu Vĩ kinh ngạc phát hiện ra tất cả đều giống y như lúc hắn chưa rời khỏi nhà.

Ôm Hác Hảo do dự trong chốc lát, quyết định mang hắn vào phòng mình, gian phòng mà Hiểu Vĩ đã quăng bảy mươi vạn vào mặt Hác Hảo.

Sau khi đặt Hác Hảo lên giường, đang định xoay người rời đi nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy vạn phần của Hác Hảo, không hiểu sao Hiểu Vĩ lại kéo ghế ngồi xuống.

Thuận tay mở sấp tư liệu mà tiểu Trần vừa đưa lúc nãy, lúc đầu chỉ là tùy tiện xem qua một chút thôi, không nghĩ đến càng xem càng không thể rời mắt ra được.

Khép lại bảng kiểm tra sức khỏe của Hác Hảo, tâm tình phức tạp của Hiểu Vĩ nhìn về phía người đang không biết là ngủ say hay là hôn mê.

"Hắn biến thành như vậy đều là trách nhiệm của ta sao? Khi hắn tỉnh lại còn có thể tự sát nữa không? Hắn... thoạt nhìn thật đáng thương ... Gặp quỷ mà, ta đang nghĩ cái gì thế này? Hắn thì có cái gì đáng thương chứ. Đều là do tự hắn chuốc lấy thôi, ta không có lỗi gì hết. Đi thôi, về phòng ngủ một giấc đi! Không được, trước tiên phải đi ăn chút gì đã."

Vứt bảng tư liệu trong tay, đứng dậy bỏ đi.

**********

___ Ngươi định bỏ mặc hắn sao? Muốn hắn cứ như vậy mà chết?

Ta vừa mới nói đó thôi, hắn sống hay chết cũng không liên quan đến ta! Ngươi cũng biết ta chán ghét hắn lắm mà.

___ Ngươi thật sự chán ghét hắn?

Đương nhiên!

___ Vì sao? Ngươi chán ghét hắn ở điểm nào?

Tất cả.

___ Tất cả chỗ nào?

Ngươi biết rõ rồi còn gì.

___ Ngươi nói cho ta biết. Đưa tất cả những chỗ đáng ghét của hắn nói cho ta biết đi, như vậy mới làm cho ta phục ngươi được, cũng chính là bản thân ngươi. Tâm tình cũng sẽ dễ chịu một chút, không phải sao?

Được, ta nói, nói xong rồi thì ta có thể đi chứ?

___ Ừ.

Ta ghét hắn! Nhìn hắn thôi cũng đủ làm ta bực mình! Hắn tham tài ...

___ Ngươi thật sự nghĩ rằng hắn tham tài?

Đương nhiên.

___ Nếu như hắn tham tài, tại sao lại khiến bản thân thành ra như vậy?

Hắn ...

___ Kỳ thật ngươi biết rất rõ. Nếu đúng là hắn tham tài, hắn cũng sẽ không một ngày đi làm năm công việc, một ngày chỉ ngủ được có một hai tiếng, sẽ không đi bán nội tạng của mình để trả nợ, sẽ không từ chối ngươi ... Nếu như hắn tham tài, hắn hoàn toàn có thể thừa dịp ngươi không có ở nhà, trộm vài thứ đem đi bán. Phải biết rằng, dù chỉ là tùy tiện lấy một bức tranh trong nhà này đem ra chợ đen thôi thì cũng đã có thể kiếm được một trăm vạn, thậm chí có khi còn hơn nữa.

Hảo Nhân Nan Vi - Dịch Nhân BắcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ