mười bảy không sáu, hai không hai mươi

652 63 0
                                    

nhưng thanh xuân khi ta nhớ một người,
thời để quên hoá đời đời nhớ mãi.

—————

lại là một ngày nghỉ của mùa hè, sài gòn vẫn nóng như thế. em thiết tha lắm một cơn mưa, như thiết tha thời tuổi trẻ.

chưa một lần em cảm nhận được, cảm giác nhớ nhung đến cồn cào là gì, yêu đến thấu ruột gan ra sao.

nhưng thật may, vì minhyung đã xuất hiện.

"minhyung, hè có về sài gòn không?"

em gọi cho minhyung vào mười một giờ trưa, đó là khi giấc ngủ nướng của em kết thúc.

"được nghỉ rồi nhỉ? ngủ ngon đến thế mà."

"hả? sao minhyung biết?"

"thưa quý cô, ngủ tới giấc mười một vào thứ hai thì đủ biết rồi.

ngủ dậy lại nghĩ tới anh bạn thân này đầu tiên, quý hoá quá."

"vì em nhớ minhyung rồi."

bên kia chợt im lặng một khoảng. chắc minhyung lại phải suy nghĩ gì đó nghiêm túc.

"khi về sẽ tâm sự với em. có một ngày tốt lành nhé."

dù có nghỉ hè thì cũng phải ngồi dậy thôi em ơi, đừng lười biếng như thế.

và em chợt nhớ ra, minhyung bận chết được, sao cứ phải bay hai mươi mấy tiếng về vài ngày rồi lại đi. chẳng có kì nghỉ dài nào.

thay vì đợi minhyung về, sao em lại không đi nhỉ?

"hello?"

"cho hỏi có phải mark lee không ạ?"

đầu bên kia lại mỉm cười, ơ kìa?

"em, không ai gọi anh là mark lee trong khi nói tiếng hàn cả.

còn dùng cả số quốc tế cơ đấy.

siêu siêu bạn thân của tôi nghĩ tôi không nghe ra giọng em sao?"

"ơ anh có thể đừng soi ra từng chi tiết một được không?

quê."

lại cười, chắc biết nụ cười mình có khả năng khiến người khác tốt hơn, nên cười suốt thôi.

"rồi sao lại dùng số quốc tế?

đi du lịch à?"

"em không."

"chứ đi đâu?"

"đi thăm người tình."

cùng lúc ấy, em gõ cửa nhà minhyung ở houston, khiến cho người nào đó phải tắt ngay điện thoại và xuống mở cửa cho em.

và ôm chặt em như thể buông ra sẽ mất.

"nào, ôm em vừa thôi."

"không được, để anh ôm một chút đã."

"nhớ em lắm à?"

"ừ, nhớ."

nhà minhyung có một nét gì đó rất dịu, rất ấm cúng. mùi gỗ trầm hương hoà với mùi trà bá tước nồng đậm sâu trong từng lớp vải, vải của rèm cửa, của chăn gối, của từng cái hoodie dày.

lee minhyung | caterpillarNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ