05

1.3K 170 2
                                    

Mỗi ngày, trong tủ đồ ở trường của tôi lại xuất hiện một hộp sữa socola mới.

Lúc đầu tôi còn nghĩ có ai đó để nhầm, cho nên đều bỏ lại mà không dám uống. Chỉ là càng ngày số lượng sữa càng nhiều, đầy ắp cả ngăn tủ khiến tôi không thể nhét thêm bất kì thứ gì khác, chỉ còn cách bất đắc dĩ uống mà thôi, thi thoảng sẽ đưa cho cả Jaehyuk nhờ uống hộ nữa, thế nhưng đều bị cậu ấy ném trả lại với thái độ khinh thường.

Việc đó xảy ra suốt cả một quãng thời gian rất dài. Không ít lần tôi đã cố tình đến trường thật sớm để rình xem rốt cuộc là ai đã bày ra trò này, thế nhưng lần nào cũng muộn một bước, trong tủ đồ đã luôn hiện diện sẵn một hộp sữa rồi. Jaehyuk nói đứa nào bị ngốc mới thầm thích tôi, mà càng ngốc thì mới mua sữa socola chứ không phải sữa chuối. Tôi lườm cậu ấy một nhát, sau đó cắm ống hút uống rột roạt, dù sao thì cũng tiết kiệm được một khoản bữa sáng không nhỏ.

Cho đến khi tôi đã hoàn toàn từ bỏ được việc điều tra xem là ai đã làm chuyện đó, Jaehyuk đột nhiên ghé sát tai tôi nói, cậu ấy vô tình nhìn thấy Yoshinori lén lút làm trò gì đó trong lớp của chúng tôi. Khoảnh khắc nghe thấy cậu ấy nói như vậy, trái tim tôi bỗng dưng đập rất mạnh, hai má cũng đỏ dần lên, một nửa muốn tin một nửa lại không dám.

"Sao thế? Vui lắm à?" Jaehyuk vươn tay chạm lên gò má đã sớm nóng bừng của tôi, sau đó vừa chép miệng vừa lắc đầu.

"Cậu chắc là không nhìn nhầm đúng không?" Tôi nơm nớp hỏi lại, lo sợ chính mình hiểu lầm, nếu như vậy tôi sẽ buồn chết mất.

"Chắc mà. Tớ đâu có cận." Jaehyuk nghiêm túc khẳng định với tôi, "Tớ nghĩ là anh ta cũng để ý cậu đấy."

"Aaa đừng nói thế mà!" Tôi xấu hổ gục mặt xuống bàn, thế nhưng khoé miệng sớm đã cười toe toét không nhịn được. Jaehyuk lay vai tôi muốn gọi dậy nhưng không được, tôi nghe thấy cậu ấy thở dài chán chường một hơi rồi quay trở lại làm bài tập.

Tâm trí tôi chẳng thể nghĩ nổi điều gì khác được nữa. Thậm chí tôi còn chẳng nhận ra chính mình từ một đứa trẻ luôn bàng quan với mọi thứ xung quanh từ lúc nào đã chuyển sang nhìn cuộc đời bằng màu hồng lấp lánh như vậy.

Trong lòng tôi, Yoshinori luôn là một thứ bạch nguyệt quang đẹp đẽ ấm áp nhưng lại quá đỗi vô thực. Anh vui vẻ hoạt bát, hơn nữa cũng vô cùng hoàn mĩ giỏi giang, còn tôi chỉ là một hạt cát giữa lòng sa mạc mênh mông rộng lớn, dù có bị thổi bay đi cũng sẽ chẳng có ai đoái hoài. Khoảng cách xa vời như thế, tôi chỉ có thể ngày ngày âm thầm ngưỡng mộ anh, không dám quá phận, cũng không dám tự đề cao chính mình.

Những lần anh ấy đối tốt với tôi, tôi cũng chỉ tự nhủ với với lòng thực ra anh ấy đối với ai cũng tốt. Giống như ánh trăng bạc giữa bầu trời đêm, óng ánh mà dịu dàng sáng soi cả một nửa địa cầu, dù cho có đem lòng yêu thích đến mấy, cũng chẳng có cách nào chiếm hữu làm của riêng.

Vậy nhưng câu nói của Jaehyuk đã nhen nhóm một chút hi vọng trong lòng tôi, tí tách nổi lên như những đốm lửa nhỏ.

"Anh ta sắp tốt nghiệp rồi." Jaehyuk nhắc nhở tôi, "Nếu cậu không khẩn trương lên, có khi lại để lỡ mất không chừng."

Bạch nguyệt quang và chu sa chíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ