06

1.2K 179 9
                                    

Trước khi diễn ra buổi prom, tôi liền gọi Jaehyuk sang giúp tôi phối quần áo. Kì thật tôi khá tự tin vào gu ăn mặc của mình, chỉ là cậu ấy lúc nào cũng cằn nhằn trông tôi chẳng khác nào một ông cụ non, cho nên sự kiện trọng đại lần này đành nhờ vào con mắt tinh tường của cậu ấy vậy.

Những sự kiện náo nhiệt đông người như thế, tôi rất ghét phải tham gia. Trước giờ nếu như không có Jaehyuk đến lôi tôi đi, tôi nhất định sẽ ngồi lì ở nhà không chịu nhổ rễ. Vốn dĩ tôi đã định tối nay sẽ trùm chăn ngủ một giấc, chỉ vì một câu nói của Yoshinori mà lúc này tôi mới phải vất vả thay ra thay vào mấy chục bộ quần áo như vậy.

"Trông có ổn không?" Tôi uốn éo trước gương mấy vòng, sau đó lại chạy ra uốn éo trước mặt Jaehyuk.

"Bộ này trông được nhất đấy. Chọn đi." Cậu ấy nằm khệnh trên giường, giơ ngón tay cái lên với tôi.

Tôi hí hửng cất mấy bộ vừa mới thử đi, sau đó chạy đến nằm xuống bên cạnh cậu ấy.

"Tớ hồi hộp quá." Tôi nói, "Nhỡ anh ấy hôn tớ thì sao? Tớ phải đáp lại như thế nào?"

Jaehyuk đang nằm lướt điện thoại suýt nữa thì đánh rơi thẳng vào mặt, cậu ấy xoay đầu nhìn tôi bằng một ánh mắt kinh dị. Tôi liếm môi, lại nói, "Trường hợp nào cũng có thể xảy ra mà."

Một giây sau đó, Jaehyuk đã bất ngờ chồm đến đặt môi cậu ấy lên môi tôi, tôi ngay lập tức giật mình muốn tránh đi, chỉ tiếc là không kịp, tôi sớm đã cảm nhận được vật ẩm ướt mềm mại kia chạm vào môi mình rồi.

"Yoon Jaehyuk cậu bị điên à!" Tôi kích động cầm gối thô bạo đập vào đầu cậu ấy, "Đây là nụ hôn đầu của tớ! Tớ để dành suốt mười bảy năm qua đâu phải để cho cậu tuỳ tiện cướp đi!"

Cậu ấy vừa ôm đầu vừa không ngừng gào thét, "Chẳng phải cậu vừa hỏi tớ nên làm thế nào à! Tớ có ý tốt muốn giúp cậu còn gì! Đồ con mèo Hi-kun hung dữ!"

Phát điên lên mất. Tôi bất lực dậm dậm chân muốn giải toả cảm xúc, chỉ là càng nhìn Jaehyuk càng cảm thấy tức tối, vội vàng túm áo cậu ấy ném ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại.

Buổi tối, sân trường vô cùng đông đúc. Tôi vòng ra phía sân sau, chọn một góc yên tĩnh gần với chỗ hẹn buổi chiều mà ngồi xuống, rút điện thoại ra bắt đầu đợi chờ. Mỗi lần có bóng người lướt qua, tôi đều giật mình ngước lên, sau khi xác định không phải là Yoshinori tâm trạng liền chùng xuống, thất vọng cúi đầu lặng lẽ bấm điện thoại.

Tôi đã chơi được mấy ván game rồi mà anh ấy vẫn chưa đến. Thậm chí khi tôi nghe thấy chiếc loa ở sân trước vang đến âm thanh thông báo chỉ còn một tiết mục nữa là chương trình sẽ kết thúc, tôi cũng vẫn chẳng hề thấy bóng dáng của anh ở đâu.

Tôi tự nhủ chắc là hết buổi prom Yoshinori sẽ đến, cho nên liền tiếp tục kiên nhẫn đợi chờ mặc dù trong lòng đã nóng như lửa đốt. Thời tiết về khuya càng lúc càng lạnh lẽo, bầu trời mờ mịt không một chút ánh sao, tôi khó chịu khua chân đuổi đi mấy con muỗi, lại phát hiện ra đã gần 11 giờ.

Tiếng nhạc bên ngoài đã tắt từ lâu, tôi vẫn cố chấp đứng đợi ở nơi này. Thậm chí khi mây đen bất ngờ kéo đến, sau đó trời đổ mưa, tôi vẫn cứ cứng đầu đứng yên tại chỗ, chỉ sợ di chuyển vài bước sẽ khiến cho Yoshinori không thể tìm thấy tôi. Tôi không tin là Yoshinori sẽ không đến, anh ấy ôn nhu như vậy, ấm áp như vậy, quan tâm tôi như vậy, vì lẽ gì lại có thể nhẫn tâm bỏ lại tôi một mình.

Bạch nguyệt quang và chu sa chíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ