14

1.2K 155 9
                                    

Jaehyuk có gan nói ra lời chia tay, tôi cũng có gan chấp nhận lời chia tay ấy.

Chúng tôi trưởng thành, cậu ấy đã không còn là cả thế giới của tôi nữa, trái lại chẳng khác nào một sợi dây luôn tìm cách cản trở tôi khám phá mọi thứ bên ngoài. Mối quan hệ của chúng tôi, bởi vì bản tính ích kỉ độc đoán của cậu ấy, cùng với sự nóng nảy thiếu kiên nhẫn của tôi, cuối cùng cũng chính thức sụp đổ.

Thời điểm Jaehyuk rời đi, trong lòng tôi chỉ còn sót lại trống rỗng.

Tôi không biết nên diễn tả tâm trạng lúc này của bản thân như thế nào, là thoải mái, nhẹ nhõm vì được giải thoát, hay là tột cùng đau đớn vì đã đánh mất đi con người vốn dĩ đã trở thành một nửa linh hồn của tôi. Giống như khi hỏi một người mù nhìn thấy gì, câu trả lời chính là không gì cả, không phải đen kịt hay gì hết, thì lúc này đây, tâm trạng tôi cũng như thế, không thống khổ không ân hận, chỉ có nỗi trăn trở dồn dập chẳng thể nguôi ngoai.

Cảm giác này quá đỗi đáng sợ. Tôi cảm thấy bản thân mình dường như chỉ còn duy nhất phần thể xác, nó sống như một cái máy, buổi sáng vẫn như mọi khi thức dậy vào sáu giờ, lại vội vội vàng vàng chạy đến công ty làm việc. Mashiho hỏi tôi có chuyện gì, tôi chỉ lắc đầu trả lời cậu ấy, khó nhọc nói rằng mọi thứ vẫn ổn.

Phải, tôi chỉ có thể tự an ủi với chính mình rằng mọi thứ vẫn ổn, mỗi ngày đi làm về tôi sẽ không còn phải nhìn thấy khuôn mặt nhăn nhăn nhó nhó của Jaehyuk, không còn phải mệt mỏi trước những câu chất vấn vô lí của cậu ấy nữa. Tôi có thể đi bất cứ đâu tùy thích, muốn về nhà lúc mấy giờ cũng được, có thể thân thiết với bất cứ ai, nhận được bao nhiều lời tỏ tình cũng sẽ chẳng có người dòm ngó.

Chỉ là tâm can tôi bứt rứt khó chịu, muốn tìm đến thứ gì đó để giải tỏa nỗi lòng không tên này.

Buổi chiều tan làm, trên đường quay trở về căn nhà hiu quạnh đó, bước chân tôi đột ngột rẽ ngang vào một quán bar nơi góc phố. Trước kia tôi mới chỉ uống rượu duy nhất vào lần ra mắt nhân viên mới, lúc đó tôi còn cảm thấy thứ này thật khó nuốt, vậy mà giờ đây, tôi lại thèm nó đến nôn nao. Tôi nhớ cái cảm giác cay xè muốn vỡ cả cổ họng, nhớ hương vị đắng chát đến xé lòng, thế nhưng hiện tại, loại rượu nặng nhất cũng chẳng đủ để át đi cõi lòng mục rữa của tôi nữa rồi.

Tôi cảm thấy bản thân mình lúc này thật thảm hại, mặc trên người bộ đồ công sở lấm lem nhàu nhĩ, khuôn mặt giàn giụa nước mắt chẳng rõ vì cái gì, nhốt mình trong một góc không ngừng uống hết ly này đến ly khác. Sau đó, có người đến bắt chuyện với tôi, anh ta hỏi liệu có thể cùng tôi uống vài ly được không. Tôi mơ màng nghĩ, những người một mình đến quán bar uống rượu như vậy chắc hẳn trong lòng đều có những tâm sự chất chứa, biết đâu lại tìm thấy ở đó một chút gì cảm thông, bèn khách khí chạm ly với anh ta.

Trong cơn chuếnh choáng, tôi thấy cả người mình dường như bị ôm chặt, còn có ai đó đang không ngừng hôn tôi. Nhưng tôi không còn đủ sức để giãy giụa nữa, mà tôi cũng cảm thấy chẳng có gì đáng phải giãy giụa cả. Giờ tôi chỉ còn là một cái xác không hồn, bọn họ muốn làm gì tôi thì làm, ngay cả khi cảm nhận bàn tay anh ta luồn vào trong áo tôi, tôi vẫn cứ mặc kệ, chỉ chìm đắm trong những nỗi đau khổ của chính mình.

Bạch nguyệt quang và chu sa chíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ