19

2.8K 266 64
                                    

Tôi không thể cứ tiếp tục một cuộc sống ngột ngạt đến vậy nữa, cho nên đã nộp đơn xin nghỉ việc, cũng đi tìm một căn nhà cho thuê mới, hết tháng này liền có thể lập tức rời đi.

Những việc này đều là tôi lẳng lặng làm, Yoshinori không hề hay biết. Tôi cảm thấy bản thân vẫn còn chưa đủ tàn nhẫn với anh ấy, vậy nên vào cái ngày cuối cùng trước khi rời đi, trong lúc Yoshinori còn đang đi làm, tôi đã viện cớ có chút không khoẻ, nhốt mình ở nhà đóng gói hành lí thật cẩn thận, chỉ đợi anh ấy trở về ngay lập tức sẽ nói lời đoạn tuyệt.

Thời khắc tôi mở ngăn kéo tủ để lấy đồ, lại nhìn thấy chiếc hộp nhỏ vô cùng quen mắt nằm ở bên trong. Là hộp đựng nhẫn Yoshinori đã dùng để cầu hôn tôi, sau ngày hôm đó anh ấy chưa từng động đến nó thêm một lần nào. Đôi nhẫn bạch kim nhỏ bé mà tinh xảo, điểm xuyết trên đó một viên kim cương rực rỡ dưới ánh đèn. Tôi âm thầm đeo thử vào tay mình, trong lòng vừa đau đớn vừa xúc động, chiếc nhẫn nằm trên ngón áp út vừa như in, duy chỉ có trái tim của tôi mới là thứ chẳng có đủ chỗ để cho anh ấy bước vào.

Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng chẳng thể thông suốt vì sao Yoshinori lại dành tình cảm cho tôi nhiều đến thế. Tôi chỉ là một con người bình thường, tính cách lại lầm lì khó ưa, so với con người ưu tú như anh ấy quả đúng là một trời một vực. Vậy mà ngần ấy năm trôi qua, anh ấy vẫn một mực nhất kiến chung tình với tôi, một tình yêu bao dung mà to lớn, sẵn sàng từ bỏ mọi khuyết điểm của tôi, vĩ đại đến mức khiến cho tôi cảm thấy vô thực.

Đúng sáu giờ tối, tôi nghe thấy tiếng cửa mở, sau đó là thanh âm trong trẻo của Yoshinori vang lên, "Sahi ơi, anh về rồi."

Anh ấy xách theo một túi đồ ăn lớn, nói rằng vì hôm nay tôi mệt nên không muốn để tôi phải vào bếp, đồ ăn đều đã có sẵn ở đây cả rồi.

Sau đó, ánh mắt của anh ấy dán chặt lên hai chiếc vali lớn của tôi. Tôi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt Yoshinori chuyển sang thẫn thờ, nụ cười cũng dần biến mất, anh ấy khe khẽ nói, dường như không phải để hỏi mà là tự nhủ lòng, "Sahi muốn đi du lịch sao?"

Lúc này, tôi cũng cảm thấy thương xót thay cho anh ấy. Rõ ràng là Yoshinori thừa biết tôi sắp sửa rời đi, vậy nhưng vẫn cứ tự huyễn hoặc lòng mình, chẳng biết nên khen anh ấy chung thuỷ hay là nên mắng anh ấy ngu ngốc nữa đây.

"Anh Yoshi." Tôi hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm nói, "Chúng ta chia tay đi."

Tôi vừa mới dứt lời, anh ấy liền cười xoà như chẳng có chuyện gì xảy ra, kéo tay tôi ngồi vào bàn ăn.

"Sahi xem này, anh mua toàn những món em thích đấy, nhớ ăn nhiều vào nh-"

"Em nói chúng ta chia tay đi." Tôi lặp lại lần nữa, giọng nói gằn xuống trầm thấp.

Thời khắc này, sự vui vẻ giả tạo mà Yoshinori cố gắng dựng nên mới chính thức sụp đổ. Anh ấy nhìn tôi không rời mắt, ánh nhìn tĩnh lặng nhưng thẳm sâu, bây giờ tôi mới chợt nhận ra quầng thâm dưới mắt anh ấy đã đậm đến thế, cả người dường như cũng gầy đi đôi chút rồi.

"Yoshinori, là em có lỗi với anh. Suốt nửa năm qua hẹn hò với anh, trong lòng em chỉ tồn tại duy nhất Yoon Jaehyuk."

Sắc mặt anh ấy ảm đạm, khẽ gật đầu một cái, "Anh biết."

Bạch nguyệt quang và chu sa chíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ