13

1.2K 162 14
                                    

Một ngày đẹp trời, trong lúc đang ăn trưa tại canteen của công ty, Yoshinori đột nhiên hỏi liệu tôi có muốn nghe câu trả lời năm đó của anh ấy hay không.

Tôi chợt ngẩn người, rất lâu rồi tôi đã không nghĩ tới chuyện đó, thậm chí dạo gần đây tôi còn quên mất rằng trước kia tôi đã từng cảm nắng anh. Mashiho ngồi bên cạnh thấy chúng tôi có chuyện cần nói, cậu ấy liền tinh ý tránh đi, trên bàn ăn chỉ còn lại tôi và Yoshinori.

Tôi nhìn biểu cảm nghiêm nghị trên khuôn mặt anh ấy, sau đó khe khẽ lắc đầu, dù sao thì trải qua bao nhiêu năm, câu trả lời có ra sao cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi.

Yoshinori ngay lập tức thất vọng, "Phải rồi, giờ em cũng đã có bạn trai rồi mà. Làm gì có ai như anh, ngu ngốc đợi chờ một người không biết bao giờ mới gặp lại cơ chứ."

Anh ấy nói xong liền cầm hộp cơm rời đi, bỏ lại tôi một mình ngồi ngơ ngác. Trong lòng tôi vô cùng rối ren, tâm trạng như thể vừa mới lao xuống dốc, tôi nhìn theo bóng lưng Yoshinori cô độc, vậy ra anh vẫn luôn chờ đợi tôi? Anh ấy chờ đợi ngần ấy năm chỉ vì chưa kịp đưa ra câu trả lời cho tôi sao?

Miếng cơm đang nhai dở trong miệng đột nhiên trở nên đắng ngắt. Sao tôi lại có cảm giác bản thân mình cứ như một tội đồ thế này?

Nhưng tôi không có thời gian suy nghĩ về chuyện này lâu. Bởi vì vừa mới vào giờ làm buổi chiều, tôi liền bị trưởng phòng gọi lên trách mắng.

Mọi chuyện cũng chẳng có gì, chỉ là khách hàng thuê chúng tôi thiết kế logo thương hiệu, cấp trên giao cho tôi phụ trách nhiệm vụ này. Tôi design năm lần bảy lượt, hết sửa cái này lại sửa cái kia theo ý khách mất cả một tuần trời, vậy nhưng bên họ vẫn không chịu ưng, còn nói sao tay nghề của tôi kém quá vậy. Cuối cùng tôi không nhận đơn này nữa, khách hàng cứ như vậy gọi thẳng đến phòng chăm sóc khách hàng của công ty phàn nàn đủ điều, rốt cuộc là tôi bị trưởng phòng gọi lên giáo huấn một trận.

"Cậu không biết khách hàng là thượng đế sao? Còn dám tự ý huỷ đơn của khách?"

"Trưởng phòng Choi, là thượng đế đâu có nghĩa là được trèo lên đầu lên cổ người khác ngồi ạ?"

Tôi thấy trưởng phòng hít vào một hơi thật sâu, sau đó run rẩy chỉ thẳng vào tôi, "Tôi không quan tâm, cậu làm dịch vụ thì phải biết chăm sóc người ta! Tóm lại trong ngày hôm nay không làm xong được đơn đó thì đừng hòng trở về!"

Tôi nghe mắng đến ù cả tai, tâm tình vốn đã không tốt nay càng trở nên tồi tệ. Thời điểm bước ra ngoài, trùng hợp lại bắt gặp Yoshinori cũng đang đi về phía này, anh ân cần hỏi tôi, "Có chuyện gì sao?"

"Không ạ." Tôi quá mệt mỏi để trình bày, chỉ trả lời qua loa cho có lệ rồi lại chui vào bàn làm việc, hạ mình xuống nói lời ngon ngọt tiếp tục làm việc cho cái thứ khách hàng khó ưa kia.

Vốn dĩ tôi là một người rất háo thắng. Tôi ít nói không có nghĩa là tôi sẽ dễ dàng chịu khuất phục một ai. Jaehyuk bảo mỗi lần thi đấu thể thao, tôi cứ như biến thành một con người khác, tràn đầy năng lượng khiến cho cậu ấy cũng phải trố mắt nhìn. Vậy mà lúc này đây, chỉ vì miếng cơm manh áo, tôi đành phải dằn cơn giận xuống, dùng ngữ điệu nhẹ nhàng nhất mà giao tiếp với đám người tôi vừa mới âu yếm hỏi thăm cả tổ tông trong lòng.

Bạch nguyệt quang và chu sa chíNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ