41.

2.3K 180 20
                                    

Chương 41: Muốn nói chuyện yêu đương.

Trần Tử Húc bị hàn khí nơi Chu Dịch cưỡng ép rời khỏi nhà.

Đại khái là cảm giác mình đường đường cao một mét tám, bị người nọ xách lên như con gà quẳng sang một bên rất kinh khủng, cho nên cũng không dám làm to chuyện.

Trần Tử Húc vừa đi, trong nhà cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Vương Vu Dạng nhìn nửa trái táo bị bóp nát bấy trên bàn, đứng bên tường hỏi thanh niên: "Sao lại xảy ra chuyện này?"

Chu Dịch lạnh lùng quay người lên gác.

Vương Vu Dạng nhìn về phía Hùng Bạch, ánh mắt mang vẻ dò hỏi.

Hùng Bạch chùi nước dâu dính trên tay: "Cháu cũng không biết luôn."

"Chú, tuy rằng cháu không rõ lão đại thế nào." Hùng Bạch nghiêm túc nói, "Nhưng cháu có dự cảm xấu, trưa nay chúng ta không có cơm ăn."

Vương Vu Dạng nói: "Cậu lên đó đi."

"Chú, cháu cảm thấy chú nên là người đi, lão đại nhận chú là anh kết nghĩa," Hùng Bạch nịnh nọt tung trời, "Nhất định là do chú tài năng xuất chúng hơn người còn có mị lực phi thường, mỹ nhân thiện tâm bất khả chiến bại."

"..." Vương Vu Dạng đỡ trán, "Được rồi, đi thôi."

Hùng Bạch có cảm tưởng như mình đang nhận nhiệm vụ nguy hiểm.

Vương Vu Dạng nói: "Rửa trái cây mang lên cho cậu ấy đi."

"Chú không biết ạ?" Hùng Bạch gãi đầu một cái, "Lão đại không thích ăn trái cây."

Vương Vu Dạng nghĩ trong lòng, đứa nhỏ kia trong ngoài bất nhất, lại không thành thật chút nào, làm sao tôi biết được.

.

Hùng Bạch lúc nghiêm túc sẽ không nhiều lời, có phần thiên về nội tâm, giống như lúc này vậy, im lặng hút thuốc, rất ngoan ngoãn.

Chu Dịch hút thuốc: "Tiểu Bạch, cậu muốn có nhà không?"

"Nhà?" Hùng Bạch mơ hồ hỏi, trả lời thẳng thật, "Em chưa từng có, cũng không biết nó trông ra sao."

Mấy người làm trong nghề này của bọn họ đều là những đứa trẻ mồ côi hoặc bị vứt bỏ cả, không có nhà, chỉ có một cái mạng này cầm lên đổi lấy tiền, đổi lấy cuộc sống mình muốn.

Nhưng thực tế, khi tiền càng nhiều, họ cũng không thể sống theo cách bản thân muốn. Bởi lẽ họ phải lang bạt cả đời, dưới chân là xương cốt máu thịt, trên cổ lúc nào cũng kề dao.

Bất cứ lúc nào cũng có thể đi gặp diêm vương, không có lấy một khoảnh khoắc bình yên chân thực.

Chu Dịch cúi đầu nhìn điếu thuốc cháy dở trên tay mình, đột ngột hỏi câu thứ hai: "Cậu đã từng thích ai bao giờ chưa?"

Hùng Bạch gật đầu theo phản xạ: "Có chứ, quá nhiều luôn, người em ngủ qua em đều thích cả."

Cơ mặt Chu Dịch giật giật: "Như thế không gọi là thích."

"Sao không gọi là thích?" Hùng Bạch nhăn mũi không đồng ý, "Tình dục cũng được xây dựng dựa trên cơ sở tình yêu chứ bộ."

[ĐM] Chờ hừng đông - Tây Tây ĐặcNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ