Có lẽ yêu anh quá nhiều

203 7 5
                                    

Hắn động mi tỉnh lại, đầu óc choáng váng, trước mắt mọi thứ vô cùng mơ hồ. Nhắm mắt dưỡng thần lại một chút mới ổn định được, như là chợt nhớ ra gì đó, trong cỗi lòng lại gợi lên sự lo lắng bất an. Anh ấy sao rồi?

Buồn cười thay, cách đây vài giờ hắn còn đang lành lặng chuẩn bị cho sản phẩm mới, ấy vậy mà giờ đã nằm trong bệnh viện. Anh đúng là khắc tinh của hắn mà. Dù vậy hắn vẫn lo cho anh, chẳng hiểu nổi mình, hắn chỉ đành mỉm cười chua chát. Nhưng hắn biết vào khoảnh khắc chạy đến hắn chẳng có cái gọi là hối hận gì cả. Có lẽ giờ anh không sao rồi, chắc đã về nhà an toàn. Trong đầu lại loé lên một ý nghĩ nhưng rất nhanh đã được hắn đạp đổ ngày lập tứ, anh sao có thể ở lại đây cơ chứ. Bảo Khánh à, mày tỉnh lại đi! Giờ mày và anh ấy đã không còn như trước rồi, đừng mơ mộng nữa.

Hắn nhấn chuông gọi bác sĩ đến, có lẽ mẹ vẫn chưa biết chuyện, trong phòng bệnh hắn chỉ có một mình. Hắn nhờ y tá giúp gọi điện để báo cho mẹ, hắn không định nói thật đành phải nói là qua đêm ở nhà bạn để mẹ yên tâm. Bác sĩ nói tay hắn bị nứt xương phải bó bột. Cũng may sản phẩm mới đã hoàn thành nếu không chắc cũng phải dời lại mất rồi. Sắp xếp xong cả hắn lại mệt mõi mà thiếp đi, lâu lắm rồi hắn mới được thư giãn thế này, thôi cứ xem như phần thưởng đi, trong họa có may. Thời gian qua cũng quá mệt mỏi rồi.

Căn phòng tịch mịch không chút tiếng động, có lẽ hắn đã say giấc, là do quá mệt mỏi hay vì tác dụng của thuốc thì cũng chẳng ai biết. Và cũng vì thế hắn đã bỏ lỡ một điều hắn mong đợi. Cánh cửa phòng hé mở, thân ảnh nhỏ nhắn đáng yêu ngày nào đang khe khẽ đi đến giường bệnh.

Đèn trong phòng đã tắt từ lâu, chỉ còn lại ánh đèn đầu giường yếu ớt. Giương mặt say giấc ấy làm anh thấy xót xa vô cùng. Hắn nằm đó, gương mặt gầy gò, bên mặt trái đã có phần trầy xước, đôi mày đôi lúc bất giác mà nhíu lại, vết thương đau đến vậy sao? Anh không dám đối mặt với hắn, anh thấy bối rối với quyết định của chính mình. Ngay cả khi anh đã tuyệt tình như thế mà người này vẫn có thể bất chấp tất cả mà cứu anh. Anh rất sợ, sợ cảm giác thật sự mất đi hắn. Nhớ đến khung cảnh lúc đó cảm giác bất an ùa về.

Quay lại vài tiếng trước, hôm nay anh có công việc cần phải ra ngoài. Khi giải quyết xong anh muốn đi dạo cho khuây khỏa nên bảo trợ lý về trước còn mình thì đi dạo một mình. Đi được một lát thì trời đỗ mưa, anh nhanh chóng tìm chỗ trú bên đường. Vì chạy quá nhanh, anh chẳng để ý gì xung quanh cả, bỗng tiếng còi xe in ỏi vang lên, anh biết nó cách anh rất gần, anh đứng yên bất động, thật chẳng thể làm gì hơn ngoài cam chịu.

Rồi bỗng nhiên anh nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, mặt đất, bầu trời phút chốc chao đảo, anh được cứu. Người cứu anh ngã xuống mặt đường trãi đầy nhựa, anh thẫn thờ rất lâu. Tài xế xe dừng lại và đi xuống kiểm tra, còn hắn thì nhìn anh bằng ánh mắt lo lắng, dường như biết được anh không sao mới tỏ vẻ an tâm và rồi ngất đi. Tài xế gọi cấp cứu, anh đi lên theo, trên đoạn đường đến bệnh viện anh mới lấy được bình tĩnh. Báo cáo thông tin của hắn cho nhân viên y tế, mọi người đẩy hắn vào phòng cấp cứu, anh ngồi bên ngoài chờ đợi. Anh gọi cho trợ lý, nói một chút về sự việc, vừa gọi điện vừa sợ hãi, hai tay anh bất giác phát run.

[Khánh Tuấn]Có Lẽ Yêu Anh Quá Nhiều Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ