Con người ai cũng có tham vọng, luôn muốn có thêm chứ không bao giờ muốn mất đi. Hắn cũng không ngoại lệ, những cuộc gọi tưởng chừng như đã đủ nhưng hóa ra lại chẳng được thế. Hắn muốn nhìn thấy anh, đường đường chính chính mà đối diện. Hôm nay sẽ lại là cuộc gọi không tên ấy nhưng sẽ khác đi đôi chút. Hắn lấy hết can đảm của mình mà quyết định nói ra. Câu nói đầu tiên sau bao ngày xa cách.
" Chúng ta có thể gặp nhau không ?"
"..." Phía bên đầu dây kia im lặng, im lặng đến mức hắn tưởng chừng như mình chưa nói ra vậy. Một lúc lâu sau hắn nghe được giọng anh đáp lại.
" Được!"
Cứ như thế cuộc hẹn được thành lập. Thời gian, địa điểm, tất cả mọi thứ do anh sắp xếp. Đến ngày hẹn hắn nói với mẹ qua loa vài câu rồi đến ngay.
Đây là một quán cafe khá khó tìm, bên trong chỉ có vài người khách. Khó mà tin được giữa lòng Sài Gòn náo nhiệt lại có một nơi tĩnh lặng đến thế. Nơi này khác xa với những quán mà hắn biết, sống ở đây gần 3 năm ấy vậy mà góc nhỏ này hắn vẫn chưa bước chân đến bao giờ. Hóa ra hắn cái gì cũng chả hiểu, cái gì cũng đều không biết. Hắn thừa nhận hắn thua anh trong tất cả mọi chuyện. Hắn chọn một chỗ ngồi ở góc khuất, hắn cũng không muốn tạo sự chú ý thêm nữa.
"Anh Thái?" Người đàn ông xuất hiện trước mắt làm hắn thấy hoang mang vô cùng.
"Tao đi chung với thằng Jack, khỏi thắc mắc gì hết, hồi nó ra."
Hai người trầm mặt ngồi trong quán, bầu không khí không ổn tí nào. Từ sau chuyện xảy ra hắn đã không liên lạc gì với Thái Vũ nữa, không ngờ hôm nay gặp lại trong tình huống này. Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ về nó, lòng hắn nôn nóng muốn gặp anh chuyện gì cũng chẳng quan tâm nữa.
Một lúc sau thì anh xuất hiện, đã lâu không gặp anh gầy đi nhiều quá. Vẫn là cách ăn mặt bình dị ngày trước. Nhưng tại sau khuôn mặt anh không còn nụ cười hồn nhiên lúc xưa nữa rồi? Cứ thế hắn cứ nhìn chằm chằm anh mà quên cả câu chào thường ngày, quên cả những lời cần nói.
" Em nói đi, anh không ở lâu được."
Câu nói của anh làm hắn tỉnh dậy, ngay giây phút này hắn biết là không thể mang anh về nữa rồi. Cố giữ lấy bình tĩnh hỏi anh một câu.
"Cho em một lý do." Hắn run rẩy mà hỏi anh, trong lòng lo sợ chưa vơi.
"..."
"Được anh chỉ nói một câu thôi, em muốn nghĩ nó theo cách nào cũng được." Anh dừng hồi lâu, lấy hết can đảm mà nói ra. Lần gặp mặt đầu tiên sau ngần ấy ngày xa cách nhưng có lẽ cũng là lần cuối cùng.
"Em sẽ vì anh mà từ bỏ gia đình sao?"
"..."
"Anh cũng vậy, xin lỗi. Chúng ta đã không còn cùng tư tưởng nữa rồi." Nói xong, không chờ hắn kịp phản ứng anh liền xoay người đi về phía cửa. Trong thoáng chốc chẳng ai thấy được mắt anh đã rưng rưng. Hai tay xiết chặt, bước chân càng lúc càng nhanh, anh ước mình có thể chạy nhưng đó là điều không thể. Vì đó là hành động của kẻ hèn nhát, bỗng chốc anh thấy bản thân mình thật nực cười, anh bây giờ không phải đã đủ hèn nhát rồi sao. Chấp nhận từ bỏ tình yêu để đổi lấy sự nghiệp và danh vọng. Bảo Khánh, giá như chúng ta biết nhau khi cả hai đều đã thành công thì mọi chuyện đã khác.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Khánh Tuấn]Có Lẽ Yêu Anh Quá Nhiều
FanfictionAuthor: Say Thể loại: fanfic, hiện đại, giới giải trí, ngược, niên hạ,... Couple: Nguyễn Bảo Khánh x Trịnh Trần Phương Tuấn. Nội dung không có thật. Đọc và cảm nhận đừng đem vào thực tế. P/s: Từ người tiên phong trở thành người tối cổ là cảm giác nh...