Thái Hanh từ ngoài bước vào, tính đẩy Hạ Thanh sang một bên thì cô nàng đã nhanh chóng đứng ra sau lưng Chính Quốc, bám chặt lấy vai em, cao giọng nói.
"Cậu tức giận cái gì?! Tôi chỉ muốn chơi với bé con này một chút thôi mà."
Hắn không nói không rằng nắm tay em kéo ra đứng sau lưng hắn, nhíu mày nhìn cô gái đang tròn mắt nhìn hành động của mình.
"Đừng làm em ấy sợ."
Àaaa....
Vậy là cô hiểu rồi, hiểu rồi hiểu rồi...
Nghe Thái Hanh nói em mới biết, Hạ Thanh là bạn của hắn. Ngay trong ngày đầu nhập học đã gặp cô bạn này và từ đó cô cứ bám lấy hắn suốt. Đến nỗi họ thân nhau lúc nào chẳng hay. Vậy mà em cứ tưởng...
Hạ Thanh bĩu môi nhìn Thái Hanh rõ là đang vui vẻ khi được Chính Quốc đưa cho tô súp thơm lừng nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ lạnh lùng. Cô chán nản đi ra phòng khách.
Mà nãy giờ hắn mới để ý, cái người tên Trần Phong này cũng đang ở đây và còn được ăn súp em nấu.
"Cậu vẫn còn ở đây sao ?"
Phong liền giật mình làm rơi chiếc thìa trên tay, run run đẩy gọng kính. Hắn hỏi anh bằng cái giọng đó là sao? Muốn đuổi anh đi ư?
"Tôi thường ở đây với Quốc đến trưa."
Hắn nghe xong âm thầm đánh giá, cậu trai trước mặt đây tuy có vẻ yếu đuối, ngốc nghếch nhưng thực ra lại khá thông minh và nhạy bén. Chà chà, trả lời như vậy có phải là đang muốn chọc tức hắn không?
Thái Hanh ăn xong tô súp, xắn tay áo đứng lên cầm ra bồn rửa, Chính Quốc vừa đi thu quần áo vào bèn vội chạy lại.
"Cậu cứ để đó em dọn cho. Đừng đụng vào."
Hắn quay sang mỉm cười nhìn em.
"Cậu làm được. Em đi xếp đồ giúp cậu đi."
"Nhưng..."
"Nghe lời."
Thấy hắn nói vậy, em cũng không nói gì thêm nữa, đành ngậm ngùi chạy ra ngoài lấy đồ của hắn đem đi xếp.
"Hôm nay cậu có thể ở đây nhưng mai thì chắc là không được rồi." Hắn vừa rửa bát vừa nói.
Phong đang đưa thìa súp cuối lên miệng chợt dừng lại.
"Tại sao?"
"Tôi đã ở đây và tôi sẽ là người chơi với em ấy."
"Không cần cậu."
"..." Phong nắm chặt chiếc thìa.
Anh sợ Thái Hanh. Ánh mắt của hắn khi nhìn anh, cả lời nói, bầu không khí ảm đảm quanh hắn khiến anh cảm thấy rất khó thở. Nhưng anh yêu Chính Quốc. Anh không muốn bất cứ ai ngoài mình được ở gần em. Anh đã ở bên em 2 năm rồi. Tình cảm này cũng đã chất thành đống. Anh biết chắc, Chính Quốc cũng có tình cảm với anh.
Chính Quốc cũng thích anh mà nên Chính Quốc không thể sống thiếu anh được.
Phong cầm tô súp đã hết ra để vào bồn rửa, đứng cạnh Thái Hanh cười cười nói.

BẠN ĐANG ĐỌC
𝘵𝘢𝘦𝘬𝘰𝘰𝘬 | cậu Hanh và Em
FanfictionNgười luôn tỏa sáng như ánh mặt trời không phải chỉ có một mình hắn, em cũng là ánh mặt trời của hắn. Cả em và hắn đều là những tia nắng rực rỡ của nhau, là thứ ánh sáng vĩnh cửu mang trong mình tình yêu không thể nào dập tắt. ---------- start : 25...