15.

741 77 8
                                    

Chính Quốc từ trong tiệm thuốc bước ra, đôi mắt vẫn còn mở to nhìn vào viên thuốc trong tay. Lúc nãy em đã nhờ người ở trỏng kiểm tra viên thuốc này, người chủ tiệm vừa thấy viên thuốc liền nhìn chằm chằm vào nó rồi lại quay lên nhìn em, cứ như vậy ba lần liên tiếp. Im lặng một hồi thì người nọ cũng lên tiếng và câu trả lời khiến em không khỏi sững sờ.

"Đây là loại thuốc "ăn não", người nào dùng phải nó sẽ bị các chất độc trong thuốc ăn mòn não từ từ, còn có thể gây tử vong. Loại thuốc này đã có từ rất lâu nhưng vì sự nguy hiểm của nó nên đến nay đã không còn nơi nào bán nữa. Sao cậu lại có nó vậy?"

Mọi chuyện đều đúng như suy nghĩ của em. Bà Liên đã lên kế hoạch sát hại ông Kim trước đó và bây giờ mới có thể ra tay. Cảm giác lo sợ chợt dấy lên, ông Kim đã phải dùng thứ thuốc đó suốt 5 ngày liền, sức khỏe ít nhiều gì cũng yếu đi không ít. Em không thể trơ mắt nhìn bà ta hoàn thành kế hoạch một cách dễ dàng được.

Chính Quốc không nghĩ ngợi gì thêm, vội vã chạy về Kim gia với niềm hi vọng nhỏ bé.

...

Ông Kim vừa mới thức dậy sau giấc ngủ trưa, nhìn sang viên thuốc trắng để trên bàn, ông mới chợt nhớ ra mình quên chưa uống thuốc bà Liên đưa. Hồi nãy chắc là ngủ say quá nên bà mới không nỡ gọi dậy đây mà. Nghĩ đến đây, ông lại mỉm cười lắc đầu. Bà Liên lúc nào cũng dịu dàng, bao dung với ông như vậy. Ông nhớ lần đầu gặp mặt, ông đã bị vẻ đẹp diễm lệ, đoan trang của bà làm cho rung động, sau khi tiếp xúc mới biết bà còn rất hiền lành, ngay thẳng. Giống với bà Kim ngày trước...

Ông cực nhọc ngồi dậy dựa vào thành giường, đầu đau như búa bổ. Không biết là do ông già rồi nên sức đề kháng kém hơn trước hay do không hợp với thuốc bà Liên đưa mà dạo này cả người ông đều mỏi nhừ, lúc nào cũng mệt mỏi, thi thoảng chân tay còn tê cứng đến nỗi không cử động được. Nhưng đã là thuốc bà Liên đưa thì làm sao mà không tốt cho ông được. Bà Liên lo cho ông nhất mà. Ông vươn tay lấy viên thuốc cùng cốc nước trên bàn, định đưa lên uống thì cửa phòng chợt mở toang.

"Cha!!"

Chính Quốc thở hồng hộc nhìn về phía giường, hớt hải chạy lại giật lấy viên thuốc trên tay ông Kim. Ông Kim bị hành động của em làm cho bất ngờ. Lát sau nghe em lên tiếng mới hoàn hồn.

"Cha, từ giờ cha không được uống thứ thuốc mà bà Liên mang đến nữa!"

"Quốc? Con nói gì vậy??!"

"Đây không phải loại thuốc bổ gì cả mà là thuốc hại não! Bà ta làm vậy là để hại cha! Cha, cha nghe con đừng tin lời bà ta nữa..."

'Chát!'

Cái tát đau điếng giáng thẳng xuống một bên má của em. Ông Kim nghe em nói xong một tràng dài đều là những lời lẽ không hay về bà Liên liền tức đến tím tái mặt mày. Đôi mắt trợn to, hơi thở càng lúc càng nặng nề, ông lớn tiếng quát em.

"Quốc! Con có biết con đang nói cái gì không hả?!!"

Thái Hanh và mọi người nghe tiếng động cũng vội chạy lên phòng ông Kim. Vừa lên đến nơi đã thấy em đang thất thần ngồi bệt xuống đất, hắn nhanh đi lại đỡ em dậy mà hỏi han.

𝘵𝘢𝘦𝘬𝘰𝘰𝘬 | cậu Hanh và EmNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ