Hộc.....hộc.....hộc.......
........
Vương Tuấn Khải cõng theo Vương Nguyên chạy sâu vào trong rừng, người cậu thật nóng, tay hắn nhuốm đầy máu nhưng không phải của hắn mà là của cậu. Một khắc kia nhìn thấy Vương Nguyên treo trên cây thánh giá hắn thực có cảm giác lại một lần nữa giết người hơn nữa trên ngực trái của cậu còn găm 1 con giao. Hắn thực hận không thể đem Âu Dương Phàm băm thành ngàn mảnh nhưng hiện tại, đây không phải thời điểm thích hợp. Vương Tuấn Khải thầm siết chặt 2 tay, tính mạng Vương Nguyên nằm trong tay hắn, chỉ cần hắn sơ suất dù chỉ là 1 điểm rất nhỏ cậu có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Hắn sẽ không để chuyện đó xảy ra 1 lần nữa, 100 năm trước là lỗi của hắn vì vậy hắn hiện tại không thể lại mắc thêm sai lầm.
- Thả cậu ấy ra. - Vương Tuấn Khải mặt không chút biểu tình lạnh lùng nói, bóng tối che khuất 1 bên sườn mặt nhìn không ra nét mặt hắn hiện giờ.
- Karry, cậu hẳn không nghĩ đơn giản rằng tôi sẽ để cậu và Vương Nguyên dễ dàng rời đi như vậy chứ?
- Điều kiện? Ngươi muốn gì, trừ Tứ Diệp Thảo ra ngươi muốn gì cũng được.
- Nếu ta nói đó là thứ ta cần?- Âu Dương Phàm cười rộ lên, hắn không những muốn Tứ Diệp Thảo hắn còn cần Vương Tuấn Khải trở về bên cạnh con gái hắn.
- Hoang đường....
- Không, không, không hoang đường chút nào, nó là thứ duy nhất giúp Na Na của ta hồi sinh. Cậu có biết con bé đã chờ cậu rất lâu, chẳng phải trước kia cậu cũng rất yêu nó.
Âu Dương Phàm như lạc vào cõi ảo. Hắn luôn miệng nói Na Na của hắn là xinh đẹp nhất, Na Na rất ngoan ngoãn, Na Na là thứ duy nhất mà người vợ hắn nhất mực yêu thương để lại.....Vương Tuấn Khải chỉ chờ có thế, hắn tung một đòn ngoan độc vào đôi chân Âu Dương Phàm khiến hắn ta ngã quỵ. Âu Dương Phàm rốt cục hồi tỉnh, hắn không hề yếu thế giương móng vuốt nhằm cổ Vương Tuấn Khải vươn tới. Vương Tuấn Khải rút con dao bên người, dùng tư thế sói săn mồi vồ lên người Âu Dương Phàm. Đột nhiên từ trong rừng xuất hiện rất nhiều sói, hiển nhiên Âu Dương Phàm đã kêu gọi bầy đàn của hắn tới. Vương Tuấn Khải mắt thấy không ổn, hắn liền gấp rút buông tha Âu Dương Phàm sớm đã bị đánh trọng thương, hắn dùng tốc độ nhanh nhất cởi trói cho Vương Nguyên, mang theo cậu phi thân vào trong rừng
.
.
.
.
.
.
.
.
.
Vương Tuấn Khải đã chạy qua 3 cánh rừng, hắn đã sớm kiệt sức nhưng lũ sói phía sau vẫn chưa ngừng bỏ cuộc. Hắn chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như lúc này, lúc trước 1 mình hắn giết chết cả 1 bầy sói vậy mà giờ chỉ vài con liền cảm thấy mất sức. Hắn cứ chạy, chạy mãi, Vương Nguyên nằm trên lưng hắn cơ thể không ngừng run bần bật mà hắn cả người cũng thấm đầy máu của cậu. Vương Tuấn Khải chạy đến cánh rừng bên cạnh, bước chân hắn chợt dừng lại, phía trước là một vực sâu, đằng sau lũ sói đã xuất hiện từ lúc nào. Xa xa còn vang lên tiếng cười trầm thấp của Âu Dương Phàm: