Vương Tuấn Khải vội vã đóng chặt cửa sổ lại, hắn rà soát khắp căn phòng nhưng vẫn không tìm được dấu vết. Theo mức độ quan sát của hắn bọn họ chắc chắn sẽ còn quay trở lại đây, không biết bà nội có đánh lạc hướng được họ hay không, hành tung của hắn đã bại lộ.
- Vương Vy, ngoài bọn tôi ra chị có dẫn ai vào đây không?
- Không có a, đã xảy ra chuyện gì, Vương Lão phu nhân đâu?
Vương Vy nhìn sắc mặt Vương Tuấn Khải không ổn lắm trong lòng lại thập phần lo sợ. Không lẽ bọn chúng đã tìm được tới đây. Cô không dám nghĩ ngợi thêm nữa, nếu quả là thế thật vậy thì......
- Chúng ta phải ra khỏi đây ngay, nơi đây đã không còn an toàn, Nội để lại cho tôi 1 bức thư bảo chúng ta nhanh chóng rời đi. Tiểu Vy chị nhớ đường ra không?
Vương Tuấn Khải gấp gáp hỏi, hắn bây giờ đang rất bối rối, mồ hôi lạnh không ngừng chảy làm ướt đẫm lưng áo. Nhận thấy bàn tay hắn đang run Vương Nguyên vội cầm chặt tay Vương Tuấn Khải dùng ánh mắt nói cho hắn biết cậu vẫn luôn ở đây. Vương Vy nhìn tình cảnh trước mắt, cô mới tìm được Vương Nguyên chưa lâu, không thể cứ như vậy mà tha cho gia tộc Âu Dương được. Vương Vy khẽ siết chặt vòng tay nhìn Vương Tuấn Khải đang nắm chặt tay Vương Nguyên trong lòng thầm hạ quyết tâm. Bây giờ bất kể có xảy ra chuyện gì cô cũng tuyệt đối không để ai có thể làm hại bọn họ. Vương Vy sắc mặt không đổi hồi lâu sau mới nói:
- Đi theo chị, Viên Viên chúng ta đi
Viên Viên nghe tiếng Vương Vy gọi, nó khẽ lắc lư cái đuôi rồi dẫn đầu đi trước. Vương Tuấn Khải cầm tay Vương Nguyên đi theo 1 người 1 sói ở phía trước. Viên Viên không dẫn bọn họ đi theo lối cũ, dường như nó đã được huấn luyện dẫn đường rất tốt. Nó dùng cái mũi hít hít dò đường, không lâu sau đó bọn họ đã ra khỏi khu rừng trúc. Kết cấu của khu rừng lúc vào và lúc ra không giống nhau thế nên bọn họ vẫn cần nhờ vào sự trợ giúp của Viên Viên.
- Tiểu Khải, ra khỏi đây thì chúng ta phải làm gì a, tên Âu Dương Phàm đó hẳn vẫn chưa từ bỏ đâu.
Vương Nguyên chợt dừng cước bộ, cậu lo lắng nhìn Vương Tuấn Khải.
- Không sao, anh có cách đối phó với hắn. Việc cần thiết bây giờ là phải đi khỏi đây càng sớm càng tốt. Vương Vy, chị lên trước đi.
Vương Tuấn Khải hướng Vương Vy gọi lớn, sau đó cả 3 người ngồi lên lưng Viên Viên vượt qua sông. Vương Vy cầm quả cầu pha lê nhỏ trong tay, cô khẽ niệm 1 câu thần chú rồi nhỏ 1 giọt máu của mình vào trong, tức khắc quả cầu pha lê bỗng nổ tung. Một luồng sáng xuất hiện, bọn họ cứ thế đi vào luồng sáng đó, cảnh vật phía sau mờ dần rồi biến mất hoàn toàn...........
.
.
.
.
.
.
Tại Học viện Vampire
- Chết tiệt, đây là tình huống quái quỷ gì thế này
Lưu Chí Hoành đi đi lại lại khắp căn phòng KTX, đã 3 ngày rồi mà cậu vẫn không hề nhận được 1 chút tin tức gì về Vương Nguyên. Chỉ có 3 ngày nhưng cơ hồ mọi việc đã rối ren cả lên, sự việc xảy ra trong trường có phần kì quái hơn nữa cái tên Dịch Dương Thiên Tỷ đi đâu đến giờ vẫn chưa thấy về. Lưu Chí Hoành thật sự giận giữ, 3 ngày trước bỗng có 1 tên tự xưng là thuộc hạ của Vương Tuấn Khải đến đây làm loạn. Hắn lục tung căn phòng lên tìm kiếm vật gì đó sau đó còn không hỏi ý kiến cậu liền tự động ở đây dưỡng thương. Cái tên quái quỷ đó hiện đi đâu không rõ thực tức chết cậu mà. Vừa nghĩ Lưu Chí Hoành vừa thầm rủa tên chết bầm nào đó, mọi việc cứ rối tung cả lên hắn còn chạy đi đâu, không lẽ thực sự bị bắt đi rồi. Lưu Chí Hoành chợt thấy lạnh sống lưng, đương lúc cậu chuẩn bị đi tìm hắn thì 1 bóng người đầy phong trần mệt mỏi bước vào.
