Hai người nhất trí quyết định, tiệc tối đêm nay hoàn toàn dựa vào thư ký Tiêu- một tay bao hết, Lâm Túc thản nhiên đem nhiệm vụ cản rượu giao cho Tiêu Tử Ngọc, Diệp Đồng ở bên cạnh gật đầu đón ý nói hùa, Tiêu Tử Ngọc lái xe cảm thấy người ngồi trong xe nhưng bị cái nồi từ trên trời ụp xuống.
Trở lại khách sạn thực hiện các thủ tục nhận phòng, Tiêu Tử Ngọc thay lão bản nhà mình bày mưu tính kế, tuy rằng không ở cùng một phòng, nhưng cô đã kỹ lưỡng chọn một dãy.
Diệp Đồng cầm thẻ mở cửa phòng, nhìn thấy thẻ phòng trong tay Lâm Túc chỉ chênh lệch mình vài phòng, tâm trạng phúc chốc khó tả, cách nhau mấy phòng và ở chung có gì khác nhau, sớm biết hẳn nên yêu cầu phân tầng.
Thủ tục nhanh chóng xong xuôi, Diệp Đồng từ chối Lâm Túc giúp cô kéo vali, tự mình kéo vali chậm rãi đi về phía thang máy.
Còn chưa tới gần thang máy, một bóng người ở cạnh thang máy cực kỳ quen mắt.
Giống như thần giao cách cảm, người kia liền quay sang, hai người bất thình lình đối mặt, Diệp Đồng nhìn Chung Linh Vận, giật mình sửng sốt.
"Diệp tổng giám, trùng hợp vậy, em cũng ở đây sao?" trong mắt Chung Linh Vận lóe lên kinh ngạc sau đó là vui vẻ bất ngờ, nhưng nhìn thấy Lâm Túc cách đó không xa, chân mày nhíu lại.
"Đúng vậy, thật trùng hợp."
Diệp Đồng gật đầu cười, trong tay Chung Linh Vận cũng cầm vali, hiển nhiên là vậy. Diệp Đồng đi đến bên cạnh Chung Linh Vận cùng nhau chờ thang máy, nghĩ vì sao Lâm Túc còn chưa tới, cô quay đầu nhìn thoáng qua, lúc này đã thấy Lâm Túc cất bước đi về phía bên này.
Vừa nhìn sắc mặt Diệp Đồng đã căng thẳng.
Lâm Túc khẽ mím môi, giữa chân mày nhíu lại rõ ràng, trên mặt vẫn là sự lạnh nhạt không đổi, cô bước chân đều dịu dàng nhã nhặn, khí chất cả người trôi chảy dịu dàng vững vàng hấp dẫn ánh mắt của người khác, trong nháy mắt toàn bộ khí thế khai hỏa, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào đáy mắt u lãnh kia.
Ngay cả Tiêu Tử Ngọc bên cạnh Lâm Túc cũng rụt cổ, lão bản gặp phải tổng giám thì yếu đuối, vẫn là lão bản khi mạnh mẽ bá đạo có sức hấp dẫn hơn.
Nhân lúc chưa đến gần, cơ hội tốt như vậy phải thêm mắm dặm muối, Tiêu Tử Ngọc nhỏ giọng:
"Lão bản, tình địch của chị đúng là âm hồn không tan."
Lời này vừa dứt, ánh mắt từ đôi con ngươi sâu thẳm kia lạnh đi vài phần, khoảng cách cũng có cái tốt, Diệp Đồng nhìn Lâm Túc, cũng có thể cảm nhận được lãnh ý quen thuộc làm cho tim cô đập nhanh hơn và cũng không dám nhìn thẳng, giống như quay trở lại lúc cô và Lâm Túc mới quen...
Khi mới gặp Lâm Túc là ở cửa tòa nhà LT, cảm giác đầu tiên Lâm Túc khiến cô cảm nhận chính là cảm giác của cô bây giờ.
Nhiếp nhân tâm phách* lại từ chối người ngàn dặm, nó khiến Diệp Đồng không nhịn được nhìn Lâm Túc thêm vài lần, đồng thời lại bị khí thế mạnh mẽ vô hình làm cho kinh sợ rất nhiều.
* Nhiếp nhân tâm phách (摄人心魄) Ý chỉ một sự vật quá tốt đẹp, khiến mình đánh mất bản thân, giống như bị hút hồn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BH-HĐ][Edited-Hoàn]Tổng tài cùng tổng giám ôn nhu của mình-Ta là Phong Tử
HumorTác phẩm: Tổng tài cùng tổng giám ôn nhu của mình-Ta là Phong Tử. Tên khác: Trăm sông đổ về một biển. Hệ liệt: Tổng tài lại gọi tôi tới nhà chị ấy! Nhân vật chính: Tổng giám ôn nhu ngây thơ (Diệp Đồng) x tổng tài cao quý lãnh diễm (Lâm Túc). Tổng gi...