Tiêu Chiến nằm lên giường, cả hai gối đầu lên tay quay mặt vào nhìn nhau.
"Tiêu Chiến, cảm ơn anh vì đã chờ em"
"Hứ, ai thèm chờ em kia chứ" Tiêu Chiến bĩu môi với Nhất Bác.
"Mọi thứ vẫn như trước khi em đi, đồ đạc của em vẫn ở vị trí của chúng, không phải anh vẫn để đó đợi em về hay sao", Nhất Bác trêu trọc Tiêu Chiến.
"Em biết đấy, anh là bác sỹ bận rộn như thế làm gì có thời gian mà dọn nhà, đến thời gian ngủ anh còn thiếu nữa là" Tiêu Chiến tỏ vẻ nghiêm túc nhưng vẫn có đôi chút xấu hổ nên đành phải chữa cháy như vậy.
"Vậy, việc dọn nhà anh cứ giao cho em, à còn cả đi chợ, nấu ăn nữa, anh cứ để em"
"Woa, Nhất Bác thiếu gia, ngài đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi đó"
"Em còn trưởng thành ở nhiều thứ hơn nữa đấy, anh có muốn thử không" nói xong cậu quàng tay vào eo Tiêu Chiến lôi anh sát gần vào người mình hơn nữa đến nỗi mũi chạm mũi.
Tiêu Chiến bị bất ngờ, đỏ hết cả mặt mũi lên liền đẩy người Nhất Bác ra nhưng không thể. "Anh nghĩ em dễ dàng buông anh ra thế sao" Nhất Bác lại trêu trọc anh rồi hôn lên mũi từ từ xuống môi anh.
Tiêu Chiến không phản kháng lại, Nhất Bác cứ thế xâm chiếm môi anh. Hai cánh môi cậu hôn lên hai cánh môi mềm mại của anh, nhẹ nhàng mà mút mát. Cả hai dần cảm nhận được vị ngọt, đầu lưỡi cậu len lỏi tách hàm răng của anh mà tiến vào, lưỡi cậu tìm thấy lưỡi anh rồi nhanh chóng cuốn chặt vào nhau. Hai cái lưỡi như hai đứa trẻ tinh nghịch đang trêu đùa nhau. Nhất Bác càng lúc càng tham lam dường như muốn nuốt luôn lưỡi của anh, làm anh càng lúc càng thở khó khăn hơn. Cậu đành luyến tiếc rời môi anh ra, lúc này môi của anh đã có chút tấy đỏ, ẩm ướt đến nỗi lại càng kích thích cậu hơn.
"Hãy thở bằng mũi" Nhất Bác nói nhanh, Tiêu Chiến chưa kịp định thần lại, cậu lại tiếp tục hôn anh, cuồng nhiệt, hấp tấp hơn, lưỡi cậu lại lùng sục trong khoang miệng anh. Lần này, anh không để cậu tìm thấy lưỡi mình, anh cắn nhẹ vào lưỡi cậu rồi không để cậu kịp thu lưỡi lại, môi anh túm lại lưỡi cậu mà mút mát.
Nhất Bác vui vẻ vì sự phản công đáng yêu này của anh, cậu cứ để anh thoải mái mà chiếm tiệm nghi của mình, tay cậu kéo đầu anh gần sát vào mình hơn nữa, tự nhiên đi xuống mà tháo dây thắt áo choàng của anh rồi hất tung áo ra. Bị bất ngờ anh rùng mình buông cậu ra. Nhất Bác rất nhanh chóng mà chồm cả thân người mình đè lên thân người anh, cậu tháo phăng áo choàng của mình ném xuống đất.
Phần thân trên của cậu hở ra, "Đợi đã" Tiêu Chiến bỗng bảo cậu dừng lại. Anh ngồi dậy, mắt nhìn chăm chú vào vết sẹo dài bên ngực trái của cậu, bàn tay bất giác mà đưa lên khẽ chạm vào vết sẹo đó, anh định nói gì đó thì Nhất Bác đưa ngón tay chạm vào môi anh "Xuỵt". Cậu cầm lấy tay anh mà chạm hẳn vào ngực trái của mình, cậu gật đầu nhìn anh cười. Anh ôm chầm lấy cậu, lấy hết sức mình mà ôm cậu thật chặt, ôm đến nỗi mà cả hai đều ho lên một tiếng rồi anh mới buông cậu ra.
Cậu đỡ anh từ từ nằm xuống giường, bàn tay nhẹ nhàng vuốt dọc thân thể anh, người anh run lên, trên da đã nổi những nốt da gà vì buồn. Đôi môi cậu lại tìm đến môi anh mà cắn mút. Hai tay vân vê đầu nhũ hoa của anh, hai đầu nhũ hoa của anh sưng tấy lên như hai hạt đậu đỏ. Đôi môi cậu lại từ từ rời môi anh mà đi thẳng xuống hai hạt đậu đang sưng tấy đó mà cắn mà mút.
BẠN ĐANG ĐỌC
Bác Chiến: Nhớ
Fiksi PenggemarDành cho BJYX. Truyện không có thật, vẫn là do trí tưởng tượng của tui thôi à nhen.