Chương 13

1K 70 0
                                    

Trong một năm, ngoại trừ tết âm lịch, người trong thôn coi trọng nhất đó là tết trung thu, tết trung thu năm nay, Vạn Xuân Phong cũng vừa tròn mười sáu tuổi.

Từ sau khi Vạn bà qua đời, hai nhà liền không cùng nhau ăn tết, nhiều lắm lúc ngày hội trong nhà có đồ vật hiếm lạ gì sẽ cho người mang qua.

Dù sao Vạn đại bá cũng biết lúc nương bọn họ qua đời, hai nhà quả thật là ầm ĩ có chút nhục nhã, hơn nữa sau đó đệ đệ cũng không ra ngoài kiếm tiền, sau khi yên tĩnh lại, trong lòng ông ta thật ra cũng nghĩ thoáng ra không ít, quan hệ hai nhà cũng liền như vậy không gần cũng không xa.

Thời điểm tháng chín tháng tám mùa thu hằng năm, mực nước giảm xuống, mọi người trong thôn sẽ ra con sông ở cửa thôn đắp nước mò cá.

Con sông ở trước cửa thôn bọn họ là một con sông lớn chạy dọc theo thôn bọn họ, con sông bị phân thành hai liền gồ lên một khối ở giữa, khối gồ lên kia nhìn từ xa giống như một con ngan lớn, nước sông ở phần đầu thì phân tách ra lại ở chỗ ngan lớn khép lại.

Thời điểm tháng tám tháng chín, mực nước sông không thấp giống như vào đông, sau khi đắp nước cũng có thể đi xuống mò cá lớn, cũng không mạnh như những ngày hè, căn bản không thể hợp dòng nước sông. Hàng năm hoạt động ngăn nước bắt cá này hầu như toàn bộ người trong thôn đều tham gia, chỉ có số ít người không thích thịt cá hoặc là không hiếm lạ thịt cá người ta mới không tham gia.

Vạn Xuân Phong sau khi mười hai tuổi liền bị người nhà giam giữ, vì thế chỉ cần là có hoạt động giúp vui, chỉ cần y có năng lực y tuyệt đối sẽ đi.

Sau khi ăn điểm tâm, mỗi hộ gia đình đều đi đến bờ sông, bọn họ đều đi tới chỗ sông phân nhánh, bởi vì đem sông tách ra hợp thành một nhánh, sau đó liền cầm dụng cụ đi đến chỗ nước bị ép để mò cá nhặt cá.

"Tiểu thúc, ngươi không đi giúp Vương Lan Lan sao? Hai người không phải là đính hôn rồi sao?" Lâm Tử cùng đi với Xuân Phong, cũng không giống quan hệ hai nhà không xa không gần, quan hệ của Lâm Tử cùng Xuân Phong thật ra lại rất tốt, trước đây thỉnh thoảng có đùa giỡn cũng đối nghịch lẫn nhau, trưởng thành lại trở thành thúc cháu so với bạn bè con thân thiết hơn một chút.

Vạn Xuân Phong biết chuyện Vương gia đến nhà bọn họ không lừa được người khác, nhưng y không nghĩ Lâm Tử có thể lớn tiếng nói ra như vậy, nhanh chóng liếc mắt cảnh cáo một cái, mới đem người kéo tới bên cạnh lặng lẽ giải thích một phen.

"Hiện giờ ngươi đã biết, sau này không thể nói lung tung biết không." Loại chuyện này đối với hai người bọn họ không có lợi ích gì, cũng không thể nói lung tung.

Thấy dáng vẻ tiểu thúc mình khẩn trương, cũng biết hai người quả thật không có quan hệ gì, Lâm Tử liền nhẹ nhàng thở ra, hắn ra vẻ vui mừng nói: "Cũng may là như vậy, nếu thực để cho nàng làm tiểu thẩm của ta, ta sau này có phải sẽ không được ăn gạo thơm mà ta yêu nhất." người nhà Vương gia như thế nào, Lâm Tử vẫn biết, người ta một chút cũng không muốn chịu thiệt, vẫn là đừng trêu chọc vào thì tốt hơn.

"Xuân Phong." Vương Lan Lan ở một bên nhìn trộm một hồi lâu, nàng cảm thấy hôm nay Xuân Phong sẽ không chủ động tìm nàng nói chuyện, liền tự mình đi tới, nàng muốn giải thích rõ ràng với người ta, nàng cảm thấy Xuân Phong với nàng rất hợp nhau, nàng vẫn muốn người bạn tốt này, nàng không muốn bởi vì người trong nhà mà bọn họ đến ngày cả bạn bè cũng không làm được.

[REUP] XUYÊN VỀ DỊ THẾ LÀM ĐỊA CHỦNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ