chương 10: Châu

541 70 10
                                    

Sớm hôm sau tỉnh dậy, Thẩm Thanh Thu đã bị mấy rương ngọc ngà, châu báu dọa cho ngơ ngác. Đây là lần đầu tiên y thấy nhiều châu báu tới vậy, tất cả còn được nhuộm một tầng sáng lóng lánh của buổi sớm, như là đang phát sáng, mỹ miều, hút mắt người nhìn.

- Sư tôn, sáng sớm Liễu sư thúc và các phong chủ đã mang quà mừng tới cho thiếu phong chủ. Bọn con xếp không kịp, nếu người muốn ra ngoài có thể đi cửa sau không ạ?

Minh Phàm tay cầm bút, tay cầm sổ, cùng mấy đứa nhỏ khác chạy đôn chạy đáo, ghi chép, tính toán, rồi vận chuyển sang kho lưu trữ. Đối với đám đệ tử có hơi yếu đuối, quanh năm đèn sách, văn ca của Thanh Tĩnh Phong, mấy việc này quả thực vô cùng nặng nhọc. Lần đầu thấy số lượng lễ vật cao quá đầu, trải dài từ đường trúc dẫn lên phong, tới tận cửa trúc xá của sư tôn, bọn nhỏ cũng bị dọa cho hết hồn, còn phải tiếp đón các sư bá, sư thúc, sư cô. Kể cả người ta đi luôn, không cần trà bánh, cũng phải cúi lên cúi xuống nhiều hơn số lần bọn chúng làm trong bài tập thể dục cả tháng.

- Người có muốn dùng bữa sáng luôn không? Tiểu Hoàng Hoàng thực sự rất ngoan, ăn cháo xong liền ngủ lại rồi. Con thấy em hơi nhẹ cân, nên tự ý xin Mộc sư thúc ít thuốc bổ....

Lạc Băng Hà híp mắt cười cười, sau lưng địu một đứa nhỏ trắng trẻo, mềm mại, trong khoảng thời gian ngắn đã nắm đầu, bẻ cổ đám môn sinh. Chỉ cần là lời gã nói, trọng lượng đôi khi còn nặng chỉ sau lời Thẩm Thanh Thu, còn dọa cho mấy kẻ kiếp trước hay bắt nạt gã sợ chết khiếp, ăn không ít quả đắng.

Nhưng lời gã nói còn chưa dứt, đã bị y ngắt ngang. Thẩm Thanh Thu này tuyệt không để tiểu súc sinh có cơ hội kể công, vòi vĩnh bất cứ lúc nào nữa.

- Mang nó ra đây cho ta, hôm nay ta muốn ăn sáng ở trong rừng trúc, ngươi đi lo liệu đi. Còn nữa, hôm qua vi sư nói muốn ăn bún ốc, nhưng bây giờ ta muốn ăn tào phớ mặn. Ngươi làm kịp không?... Minh Phàm, chuẩn bị bồn tắm đi.

Thẩm Thanh Thu y chính là sống không sợ ngày mai thế nào, điều gì đáng giá, điều gì tiếc nuối, tới được thì cứ tới đi. Nước đến đê ngăn, binh đến tướng chặn, cũng đâu có gì sai đâu, ăn được danh vọng, lợi lộc tới bao giờ thì cứ ăn. Cùng lắm sau này thằng lỏi kia thống lĩnh ma giới rồi, thì y cũng đủ kinh nghiệm một kiếp người, mang theo Thất ca trốn đi là được.

Chưa kể còn có một thằng con rơi, không biết bằng cách nào lại là con y với họ Liễu điên khùng kia. Kể cả tên đầu gỗ ấy căm thù y bao nhiêu, thì với bộ não và cái hệ tư tưởng dở người mà hắn luôn theo đuổi, dù không muốn, Liễu Thanh Ca cũng phải cứu Liễu Hoàng và y thôi. Một cái bia đỡ đạn chất lượng cao, chiến thần của Thương Khung Sơn phái - kẻ thứ hai có thể đánh ngang tay với Lạc Băng Hà thời kì đầu.

Mà đó là tương lai, bây giờ ma tôn cũng phải hầu Thẩm Thanh Thu này từ cơm ăn, tới rửa chân.

Lạc Băng Hà nhíu mày, tỏ rõ vẻ khó chịu. Nhưng rất nhanh đã khôi phục lại hình tượng thiếu niên dương quang, ngoan ngoãn, lanh lợi, cung kính hai tay dâng lên thiếu phong chủ kim tôn ngọc quý, nhận muôn vàn sủng ái từ đệ nhất môn phát Tu Chân giới, như dâng lên một món báu vật quý giá. Trong mắt thi thoảng lại lóe lên sát ý khó nói, găm thẳng vào đứa nhỏ mềm mại, còn say ngủ.

[ ĐN HTTCCNVPD ] [ All Cửu ] Xây Dựng Hậu Cung " Bất Đắc Dĩ " Toàn Mỹ Nam TửNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ