Chương 016: Anh hùng cứu mỹ nhân

2.6K 397 6
                                    

Editor: Mint

Vẫn không có ai đáp lại.

Khương Ngôn Ý nhạy bén đã nhận ra là lạ. Nàng lo cho Thu Quỳ nhưng cũng biết rõ mình chỉ là một nữ tử, nếu gặp cái gì căn bản không hề có sức chống trả, cơ hồ không chút do dự hô một tiếng: "Cứu —— ngô —— "

Trong bụi cỏ đột nhiên nhảy ra một cái bóng đen, Khương Ngôn Ý vừa hô lên một chữ "Cứu" liền bị che miệng lại ngã xuống đất.

Hạt dẻ trong sọt đổ ra, đèn lồng cũng rơi trên mặt đất, ngọn nến bên trong rất nhanh đã đốt cháy giấy bọc cái lồng.

Sau lưng Khương Ngôn Ý bị đất đá vụn cấn đến, đau nhức bén nhọn làm nàng kêu rên nhưng chỉ có thể phát ra mấy tiếng ngô ngô.

Người kia che lấy mũi miệng nàng, trên người phát ra mùi vị hôi chua lâu ngày không tắm. Khương Ngôn Ý chống cự vừa cào vừa cấu, móng tay dài đâm vào mu bàn tay người kia.

Gã ta bị đau, dùng đầu hướng phần bụng Khương Ngôn Ý đá một phát làm nàng đau đến cả người đều cuộn lại, trước mắt từng đợt biến thành màu đen.

"Con đàn bà thúi, cuối cùng cũng rơi vào tay lão tử!" Người kia gắt một cái, thanh âm nghe có mấy phần quen tai.

Khương Ngôn Ý phí sức giương mắt, mượn ánh lửa còn sót lại miễn cưỡng thấy rõ gương mặt đầy sẹo mụn của người kia.

Đúng là tên đã tới Hỏa Đầu doanh đùa giỡn nàng, bị nàng giội cho bát cháo nóng!

Mặt sẹo mụn dùng mu bàn tay khẽ chạm vào mặt Khương Ngôn Ý mặt, lúc cười lộ ra hàm răng vàng, trong mắt không che giấu chút nào dục vọng trần trụi: "Bộ dáng này cũng thật là xinh đẹp..."

Khương Ngôn Ý buồn nôn, cũng không biết là làm sao xuất ra khí lực, ngay lúc gã ta không chú ý liền nghiêng đầu dùng hết sức hung hăng cắn lên tay gã, như muốn từ chỗ đó kéo ra miếng thịt.

Mặt sẹo mụn đau đến cả khuôn mặt đều méo mó lại không dám kêu ra tiếng, chỉ có thể cắn chặt hàm răng cứng rắn chống cự.

"Tiện nhân —— " Gã ta liền cho Khương Ngôn Ý một bạt tai.

Khương Ngôn Ý bị một cái tát kia tát đến trong tai vang lên tiếng ong ong, rốt cục nhả miệng ra, cũng không nghĩ nhiều há mồm liền hô: "Cứu mạng —— "

Tiếng kêu thê lương trong màn đêm truyền đi thật xa.

______________

Phong Sóc mang theo mấy tên thân vệ đang đi tới gần khúc đó, Trì Thanh cũng cưỡi ngựa đồng hành.

"Khúc rẽ bên này sao không làm một cái trạm gác?" Phong Sóc hành quân đánh trận nhiều năm, liếc mắt liền nhìn ra khúc kia là góc chết.

Trì Thanh nói: "Trạm canh gác cứ để như cũ là được rồi."

Hắn ta nhìn thoáng qua địa hình, phân tích nói: "Khúc rẽ bên này cách trạm gác kế tiếp không tới trăm trượng*, bây giờ lập thêm một trạm gác ở giữa chỉ để nhìn chằm chằm khúc rẽ này thì không có lời."

*Trượng: một trượng là 3.33 mét, 100 trượng là 333 mét.

Không ngờ vừa dứt lời thì phía trước liền truyền tới tiếng kêu cứu thê lương của nữ tử.

[Edit] Tiểu trù nương ở biên quan - Đoàn Tử Lai TậpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ