Chap 8

722 51 0
                                    

-Không ôn bài đi, cậu ngồi suy nghĩ vẩn vơ gì thế.

-Mình có nghĩ vẩn vơ gì đâu, chỉ đang nghĩ cách giải bài tập thôi mà.

-Thật không.

-Thật mà.

-Vậy mà mình cứ tưởng...

-Cậu tưởng gì.

-Thì tưởng cậu đang nghĩ tới ngày cậu vào lễ đường với Soobin hyung luôn chứ gì.

-Làm gì có chứ.

-Chẳng phải dạo này hai người hạnh phúc lắm sao.

Cũng đúng thật, từ lúc anh chuyển sang nhà cậu ở thì ngày nào đối với cậu cũng là ngày hạnh phúc cả. Sáng tỉnh dậy đã có anh nấu bữa sáng cho, được anh đưa đi học mỗi ngày, tối về lại cùng anh mỗi người một góc, cậu ở bàn học ôn bài, anh ở trên giường làm việc. Tối thì anh ngủ dưới sàn, cậu ngủ trên giường, đôi lúc không ngủ được thì có anh tâm sự cùng. Nhiều lúc cậu ôn bài đến ngủ gật trên bàn học sáng ra đã thấy mình ở trên giường, cậu thừa biết là anh đưa cậu lên giường chứ cậu có lăn cũng không lên nổi giường được. Nhiều lúc rảnh rỗi sẽ cùng anh ở nhà xem phim, chơi game, đôi lúc cậu ôn bài về sớm còn ghé qua công ty anh để chờ anh về chung nữa mà.

-Ủa nay anh đến đón em về hả.

-Không anh đến đón Huening.

-Ở ké nhà người ta có mấy ngày mà anh quên mất em trai anh luôn rồi à.

-Em chẳng phải có Beomgyu đang chờ ngoài sảnh thư viện sao, còn bày đặt kiếm chuyện hỏi anh.

-Sao nay em nghe giọng anh lạ vậy.

-À không sao, anh hơi mệt tí thôi.

-Mệt sao anh không về nghỉ còn ghé đón em làm gì, anh có chìa khoá nhà em mà.

-Trời sắp mưa anh sợ em quên mang dù với về một mình anh không an tâm.

-Ghê ghê, không an tâm cơ.

Sau khi nghe Taehyun nói câu đó anh và cậu đều đồng thanh nói và dành cho Taehyun một cái ánh nhìn không thể nào chết người hơn được.

-Trêu gì đó.

-Taehyun à.

Cũng may là có Beomgyu tới kịp lúc mà kéo Taehyun đi nếu không thì cậu đã bị hai con người đó bóp chết rồi.

-Không có, à mà Soobin hyung có bệnh thì cậu chăm dùm mình nha Huening. Nếu cậu không biết nên làm gì thì gọi mình. Beomgyu hyung tới rồi, tạm biệt hai người.

-Ừ mình biết rồi, về cẩn thận.

Đúng như Taehyun nói, tối đó anh bệnh thật, anh sốt cao đến mức cậu gọi anh mà anh cũng không trả lời làm cậu hoảng thật sự. Bên ngoài thì trời lại mưa rất lớn không thể nhờ Taehyun chạy qua nên cậu đành nhờ Taehyun chỉ cách giúp chăm sóc anh.

Sáng hôm sau anh tỉnh lại thấy mình đang nằm trên giường cậu, anh nhìn khắp phòng nhưng không thấy cậu đâu, chỉ thấy bên cạnh giường có một thao nước và một cái khăn. Anh cứ nhìn vào hai thứ đó mà cười thật tươi vì sao chứ, vì anh biết cậu chăm sóc cho anh cả buổi tối hôm qua, người anh thương tuy vụng về, không biết chăm sóc cho người khác nhưng lại rất quan tâm anh và đặc biệt là rất biết nghe lời. Anh thương cậu vì điều đó, cậu ngây thơ, trong sáng, biết nghe lời và rất biết nghĩ cho người khác, luôn biết bản thân mình thiếu sót nên luôn nỗ lực phấn đấu, cậu là thế giới của anh và là thiên thần chỉ thuộc về mình anh.

Yêu (SooKai)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ