Chap 27

303 15 0
                                    

Một tuần sau khi mọi chuyện đã được sắp xếp ổn thỏa thì cậu cùng anh ra sân bay tiễn ba cậu cùng chị Lea và Bahiyyih về nước. Cậu bước đến ôm chầm lấy ba mình, mắt đã rưng rưng nhưng cậu không cho phép mình khóc, tự nhủ với bản thân rằng phải mạnh mẽ, nước mắt rơi cũng sẽ không làm được gì cả. Ông ôm lấy cậu, vuốt ve đầu cậu mà nói:

-Sau khi Bahiyyih tốt nghiệp xong ba sẽ cùng con bé về đây sống, sẽ ở bên cạnh con cùng với mẹ, ba không nỡ để mẹ con ở bên đây một mình.

Cậu ôm ông một lúc thì tiếng loa báo chuyến bay của ông sắp cất cánh nên cậu đành phải quay trở lại trong vòng tay anh. Anh ôm lấy eo cậu gật đầu nhìn ba cậu mà nói:

-Ba và mọi người về bên đó nhớ giữ gìn sức khỏe, có chuyện gì thì cứ gọi cho con.

-Ừm, Huening bên đây phải trông cậy vào con rồi, hai đứa cũng nhớ giữ gìn sức khỏe.

-Dạ, ba cứ yên tâm.

-Điều ba yên tâm nhất chính là giao con trai của ba cho con, chăm sóc tốt cho thằng bé thay ba nhé. Tới giờ rồi ba và mọi người đi đây.

Sau khi nhìn mọi người đi vào khu vực bên trong thì cậu với anh cũng ra về. Chiếc xe của anh rời đi nhưng không biết được rằng ở một phía nào đó luôn có một hình bóng dõi theo hai người.

-Cuộc vui bây giờ mới thật sự bắt đầu, đi thôi Noah tiến hành kế hoạch tiếp theo nào.

Cuộc sống lại quay trở về quỹ đạo của nó, hôm nay cậu cùng anh đi gặp một đối tác để bàn về dự án mới nhận gần đây của công ty. Ngồi trong phòng họp của công ty anh cùng cậu vui vẻ xem lại bản dự án thì bỗng có một cô gái xuất hiện, có thể nói cô ấy cũng có nhan sắc làm nhiều người phải ghen tị nhưng đối với anh thì có lẽ là không đáng làm cho anh phải để vào mắt.

-Xin chào, do đường có chút kẹt xe nên tôi tới trễ, hai người không phiền để tâm chứ.

-Không sao, chúng tôi không để tâm đến đâu.

-Được rồi, chúng ta bắt đầu luôn đi cô Luna.

-Tính cậu vẫn không thay đổi ha, cứ thích đi vào trọng tâm nhanh như vậy.

-Cô nói vậy là chúng ta có quen nhau sao.

-Mình là Lee Kyong đây, do mình lấy tên là Luna nên cậu không nhận ra chứ gì.

-Cậu…Lee…Kyong…

Cô nhìn vẻ mặt đăm chiêu của anh mà trong lòng không khỏi tức giận, thì ra từ trước đến giờ anh vẫn chưa bao giờ để mắt đến cô dù chỉ một lần nhưng không sao rồi cô sẽ làm cho anh mãi mãi nhớ về cô. Cô cố nén cơn giận mà mỉm cười vui vẻ nói với anh.

-Cậu thật sự không nhớ mình sao, chúng mình học chung với nhau mà đến năm ba thì mình đi du học đó, cả lớp còn làm tiệc chia tay.

-À mình nhớ cậu rồi, do mình không tham gia bữa tiệc đó nên cũng không có ấn tượng lắm.

Anh cũng không để cuộc hội tụ này diễn ra quá lâu liền trực tiếp đi thẳng vào dự án bởi vì bà xã của anh còn cần phải dùng bữa trưa cho đúng giờ nha. Sau khi bàn mọi việc xong xuôi thì anh cũng không có ý định sẽ nói chuyện với cô thêm nên đành dứt khoát nói:

Yêu (SooKai)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ