Chap 25

329 13 0
                                    

Cũng sắp đến ngày ba mẹ cậu quay trở lại Pháp nên mẹ cậu muốn tổ chức một bữa tiệc nhỏ thế nhưng do cậu cùng anh có một cuộc họp với đối tác nên không thể cùng mẹ đi mua đồ và người đi cùng mẹ cậu là chị Lea. Sau khi kết thúc cuộc họp cậu nhận được điện thoại, người gọi đã gọi cho cậu gần hơn mười mấy cuộc và đó là một cuộc điện thoại mà suốt cuộc đời này cậu không muốn bắt máy nhất. Anh nhìn cậu đứng thất thần, nước mắt không ngừng rơi nhìm chằm chằm vào chiếc điện thoại đã vỡ nát bên dưới sàn.

-Huening có chuyện gì, bình tĩnh nói anh nghe.

-Soobin, mau…hức…mau…đưa em tới bệnh viện, mẹ…mẹ em gặp tai nạn rồi.

Anh vội vàng lái xe nhanh nhất có thể tới địa chỉ bệnh viện mà cậu phải mất một khoảng thời gian bình tĩnh mới nói được cho anh. Anh vừa lái xe vừa quan sát cậu mà không khỏi có chút xót xa trong lòng, cả cơ thể cậu đang run lên bần bật, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, tay cậu luôn chắp lại với hi vọng mẹ mình sẽ không sao, rồi mẹ sẽ ổn thôi.

Cậu cùng anh chạy đến phòng cấp cứu, nơi mà cậu không thích nhất, ba cậu cùng chị Lea cũng đã có mặt ở đó. Nhìn vẻ mặt lo lắng của ba cùng những giọt nước mắt của chị Lea càng làm cho cậu cảm thấy trong lòng đang dâng lên một nỗi lo sợ vô hình nào đó. Chị Lea nhìn thấy cậu liền vội vàng chạy đến ôm chầm lấy cậu, nước mắt ngày càng chảy xuống nhiều hơn.

-Tại chị…tất cả là tại chị…nếu chị chú ý quan sát mẹ một chút thì sẽ không như thế.

-Đó không phải là lỗi của chị...hức…chỉ là…tai nạn thôi.

Anh đứng ở một góc, mắt luôn không rời khỏi cậu mà móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó. Kết thúc cuộc gọi anh đi đến đỡ cậu lên ghế ngồi, ba cậu cũng đỡ chị Lea lên ghế, ông nói mẹ cậu sẽ không sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn thôi. Cậu biết nhìn ông trên mặt chỉ mang một nỗi lo lắng nhưng thật ra sâu bên trong ông cũng đang rất lo sợ. Tại sao chứ bởi vì mẹ là người đã đi cùng ông từ lúc ông chưa có gì cho đến bây giờ, là người cùng ông xây dựng một gia đình hạnh phúc thì hỏi bây giờ đứng trước phòng cấp cứu ông có lo sợ không. Có chứ, cậu biết ông cũng rất sợ, sợ phải mất đi mẹ nhưng ông là trụ cột của gia đình, là người ba mạnh mẽ, ông còn có trách nhiệm phải bảo vệ và là chỗ dựa vững chắc cho những đứa con nên ông không thể gục xuống ngay lúc này, đó cũng là một phần cậu luôn ngưỡng mộ ba mình.

Ngồi đợi được một lúc thì bọn người Yeonjun, Beomgyu và Taehyun cũng chạy đến, cậu nghĩ chắc là anh gọi báo. Cũng cùng lúc đấy một vị y tá bước ra từ phòng cấp cứu nói với mọi người rằng:

-Bệnh nhân đang bị mất máu mà nhóm máu trùng với nhóm máu của bệnh nhân thì bệnh viện đã sử dụng gần hết cho ca phẫu thuật trước. Người nhà bệnh nhân có ai có trùng nhóm máu không ạ.

-Tôi, tôi có cùng nhóm máu.

-Được vậy cậu đi theo tôi.

Sau khi đi cùng vị y tá đó để lấy máu truyền cho mẹ, đến lúc cậu quay lại mắt vẫn không lúc nào rời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu. Cậu chưa bao giờ thấy thời gian lại trôi qua lâu như vậy, cũng gần hơn một tiếng thì cánh cửa ấy lại mở ra, vì bác sĩ bước ra trong sự chờ đợi của mọi người.

Yêu (SooKai)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ